Thứ Ba, 24 tháng 6, 2008

Một mình là thế đấy!

1 giờ mới ngủ. Nằm thiu thiu thì nghe điện thoại rung (đang để chế độ rung, no sound). Ngó thấy chị gọi. Giật mình. Nghĩ chắc chị bấm nhầm vì khuya rồi. Dè đâu ... chị gọi thật! Chạy xuống, thấy bà chị người lạnh toát, đắp mấy cái mền mà vẫn lạnh run. Xoa dầu vào lòng bàn tay, gan bàn chân mà chẳng bớt. Nghi, nghi bà chị bị ngộ độc rồi ... Bảo nôn ra thì lại không chịu.

Cô em á à ... dụ chị uống 1 viên C sủi ... Chị uống rồi, kêu 'mày vào ngủ với tao, chứ rủi ...' Ừ thì vào. Không buông mùng không đắp chăn, cứ thế ... chòng queo vì mắt đã nhắm lại.

Hồi sau, ..., chị lay lay ... "nôn ra rồi, bớt rồi ..., đi ngủ đi!"

May thôi. Ngộ độc nhẹ, chứ không thì ... cũng chẳng biết làm sao!

Lo mà kiếm người lo đi nhé, bà chị nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét