Một đôi lần trong ngày, Lặng Lẽ rũ bỏ chiếc áo choàng mang tên Ơ Hờ, để về với mái nhà của mình.
Nàng ngụp lặn trong những thứ ánh sáng rọi đến từ khắp nơi. Có thứ tù mù như ánh sáng ngọn đèn dầu. Có thứ rực rỡ. Có thứ lại ấm áp.
Nhưng Tù Mù không thấy Lặng Lẽ vì mải yếu ớt cúi đầu. Rực Rỡ không thấy Lặng Lẽ vì mải tỏa sáng lung linh. Duy chỉ có Ấm Áp là biết Lặng Lẽ đã nhìn thấy mình. Nhưng tất cả thoáng qua rất nhanh trước khi Ấm Áp kịp nhìn kỹ Lặng Lẽ. Bởi nàng đã đi qua rồi, rất nhanh.
Ấm Áp buồn. Nó nghĩ nàng cũng như bao kẻ khác. Chạm tay vào nó, thích thú với nó, rồi phút chốc dõi mắt theo nét mảnh dẻ yếu ớt cần sự chở che của Tù Mù, hay đắm chìm trong sức hút từ Rực Rỡ.
Ấm Áp buồn. Bởi nó chỉ có thể ấm áp chứ không thể lạnh lẽo hay rực nồng. Nó mang trách nhiệm hòa hợp lạnh lẽo và rực nồng, bởi lạnh lẽo dễ làm nhiều thứ đóng băng, còn rực nồng phút giây nào đó sẽ thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó.
Ấm áp buồn, bởi đôi lần nó nghĩ Lặng Lẽ rồi sẽ nhẹ nhàng đáp khẽ xuống bên nó, làm bạn với nó, bởi, cái lặng lẽ của nàng sao mà da diết, tha thiết như sự ấm nồng trong trái tim nó vậy!
Nó gọi đó là sự đồng cảm mà nó trân trọng biết bao!
Ấm Áp cứ buồn.
Nó không biết được rằng, Lặng Lẽ không hề thích chiếc áo choàng mang tên Ơ Hờ đó! Ấm Áp có thể không thấy nàng đang nhìn nó, nhưng ánh mắt của nàng vẫn hướng về nó, khi Ấm Áp buồn trong dạ, khi Ấm Áp thấy lạc lõng cô đơn, khi Ấm Áp cười, khi Ấm Áp lo lắng, khi Ấm Áp chênh chao ...
Lặng Lẽ thu mọi thứ vào đôi mắt mình, để đêm về, tái hiện trong giấc mơ.
Ấm Áp lãng đãng phải bay đi xa rồi, đi gọi lạnh lẽo và rực nồng đừng nông nổi.
Lặng Lẽ khóc. Ấm Áp không biết được rằng, Lặng Lẽ khoác chiếc áo choàng mang tên Ơ Hờ ấy lên người, chỉ để giữ lại được Ấm Áp cho mình, dù chỉ là một chút, mong manh.
Rồi ráng chiều nghe được tiếng thầm thì của Lặng Lẽ.

Nàng mong Nữ thần Ánh sáng cướp đi đôi mắt của mình, những mong đêm về, Ấm Áp không xuất hiện trong những giấc mơ ...
Để Lặng Lẽ cũng bay đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét