Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008

Hạnh phúc sẽ không bao giờ đậu xuống vai em.

Bỗng nhiên em nhận ra từ sâu thẳm, em vẫn là một kẻ bon chen.

Em bon chen vì những gì em không có, và thầm nghĩ nếu có rồi em sẽ mãn nguyện, em sẽ chẳng bon chen nữa.

Có thật thế không hay em cũng rơi tõm vào cái vòng xoáy ấy và sẽ mãi không thoát ra được!

Hồi bé, em chẳng bao giờ bon chen đòi quà bánh áo đẹp hay đồ chơi, đơn giản vì xung quanh tầm mắt của em, có tồn tại những thứ ấy đâu.

Lớn thêm tí xíu, em đã thấy con búp bê bé xíu của đứa bé đồng trang lứa nhà bên. Em chỉ được sờ một tí vào con búp bê ấy, rồi thôi. Em chẳng được ôm lấy mà nựng nịu đôi lần. Em cũng không buồn lâu mà ngược lại, mỗi khi được cùng chơi thứ đồ chơi ấy là em vui.

20 tuổi. Trong đầu em thoáng qua ý nghĩ: "Má thương anh nhiều hơn mình". Quả thật đó là lần đầu tiên em nghĩ vậy. Bởi trước đó em đã hoàn toàn chấp nhận "Giàu út nhờ - Khó út chịu" hay "Nhất đầu Nhì út" như một điều hiển nhiên và hoàn toàn không có gì khó hiểu. Và em chỉ thoáng se lòng một lần duy nhất.

Đến bây giờ em vẫn biết mỗi đứa con đều được lo lắng theo một cách riêng. Hay đúng hơn, mỗi đứa con đều bất ổn ở một vài khía cạnh nào đó!

Em không là ngoại lệ. Em vẫn được lo lắng hỏi han dù những hỏi han ấy luôn được mã hóa. Và em buồn, vì cái bất an của em nằm ở nơi khác - nơi mà mãi mãi không có dấu chân khám phá. 

Em có so bì không? Hay em nên an phận đi bởi cái vỏ bọc an toàn em đã tạo cho chính mình.

Tận cùng, em vẫn biết, em mới là nơi chất chứa muôn vàn thứ để phải lo toan. Em không tìm thấy sự bình an ở chính mình. Như thế, hạnh phúc sẽ không bao giờ đậu xuống vai em.


Và, bỗng dưng muốn khóc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét