Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2008

"..... Chỉ có một ngày em bỏ tôi mà đi ....."

Ngày tôi bỏ em mà đi
Có thể trời không mưa
Và câu thơ ráo hoảnh
Có gì khác đâu em
Như một buổi sáng mùa thu lạnh giá
Ở sân ga
Như anh cầm tay em một buổi chiều quạnh quẽ
Ly cà phê sóng sánh nỗi buồn
Như tiếng thở dài
Em cô độc giữa đêm thâu
Ngày tôi bỏ em mà đi
Cỏ vẫn xanh
Sương vẫn mềm như lụa
Và em sẽ khóc
Mà tôi thì chỉ muốn mang theo một nụ cười
Tiếng cười trong veo
Đã từng làm tôi say đắm
Ngày tôi bỏ em mà đi
Thời gian vẫn không ngừng nhịp bước
Vô tình hơn cả nỗi buồn
Và chắc chắn em có một phút giây hiu quạnh
Sẽ có đôi lần em đến thăm tôi
Tình tự những điều chưa kịp nói
Rồi mọi điều sẽ rơi vào quên lãng

Ngày tôi bỏ em mà đi
Lặng lẽ như khi tôi đến trên cõi đời này
Bạn bè tôi đến uống chén rượu tiễn đưa
Buồn vui chốc lát
Và một nơi nào đó
Em ngồi một mình vô cùng lặng lẽ

Ngày tôi bỏ em mà đi
Em tưởng chết đi được
Nhưng rồi vẫn phải buồn vui, vẫn đi đứng, vẫn nói cười, vẫn hẹn hò bè bạn
Có thể phút giây nào đó
Em vẫn nghĩ về tôi như một hoài niệm rồi thôi
Thế cũng đủ rồi
Cám ơn em, cuộc đời không thể khác
Chỉ có một ngày em bỏ tôi mà đi
Tôi không còn tôi nữa
Em ơi Bệnh viện Trung ương Huế

Nguyễn Miên Thảo


Thứ Năm, 26 tháng 6, 2008

Nhóc.

Chị không ở nhà. Trưa không ai cho Nhóc ăn.
Tối mịt mình mới về. Cô nhỏ vẫn đủ sức chào đón bằng một tràng hát véo von gây chiến với cô mướp già lão nhà bên ...

Hôm qua về mệt quá, không gượng dậy được ... không ăn ... thế là cô nhỏ bị bỏ đói.
5h30 choàng tỉnh. Cho cô nhỏ ăn rồi mới đi. Dặn Hai trưa cố gắng cho nhỏ ăn, không thì cho ăn đỡ cây xúc xích cũng được! Thế mà ... cuối cùng nhỏ vẫn nhịn!

Tối nay về cho nhỏ ăn. Nhỏ ăn ngon lành nhưng nhong nhóng ra gây chiến với hàng xóm. Ăn hết rồi, thêm cho miếng nữa ... lại ăn ngon lành ...

Thương quá!
Chị đi mấy hôm nữa mới về. Chẳng ai chăm nhóc.

Làm sao?!

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2008

Mỹ Tâm và "Dường như ta đã"


Một mình là thế đấy!

1 giờ mới ngủ. Nằm thiu thiu thì nghe điện thoại rung (đang để chế độ rung, no sound). Ngó thấy chị gọi. Giật mình. Nghĩ chắc chị bấm nhầm vì khuya rồi. Dè đâu ... chị gọi thật! Chạy xuống, thấy bà chị người lạnh toát, đắp mấy cái mền mà vẫn lạnh run. Xoa dầu vào lòng bàn tay, gan bàn chân mà chẳng bớt. Nghi, nghi bà chị bị ngộ độc rồi ... Bảo nôn ra thì lại không chịu.

Cô em á à ... dụ chị uống 1 viên C sủi ... Chị uống rồi, kêu 'mày vào ngủ với tao, chứ rủi ...' Ừ thì vào. Không buông mùng không đắp chăn, cứ thế ... chòng queo vì mắt đã nhắm lại.

Hồi sau, ..., chị lay lay ... "nôn ra rồi, bớt rồi ..., đi ngủ đi!"

May thôi. Ngộ độc nhẹ, chứ không thì ... cũng chẳng biết làm sao!

Lo mà kiếm người lo đi nhé, bà chị nhé!

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2008

Nơi ấy ... không có trời xanh.

Có tiếng chim hót và có trời xanh.

Ấy là giấc mơ của kẻ mù lòa.

Mất đi ánh sáng của đôi mắt.

Không có trời xanh.

Chỉ tiếng chim véo von ...

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2008

..... Mà lòng thì quá hẹp .....

Khoảng trời riêng của em là một khoảng không với đông người, nhưng em không biết ai trong số họ. Họ ngồi. Em cũng ngồi. Nhưng em không biết họ làm gì, vì em còn mải mê với những tán lá xanh và mây trắng trên kia.

15 năm trước, em cũng viết về “khoảng trời riêng của em”, chỉ với góc nhìn của một cô bé con 15 tuổi. Khoảng trời ấy hẹp, nhưng em không biết, vì em chẳng đi xa bao giờ.


15 năm sau. Em vẫn có khoảng trời riêng, dù em chẳng phải tốn tiền như người ta muốn mua đất trên vũ trụ.


Em ngồi đó,

chụp bóng nắng, bóng mình đổ dài …

Và trời xanh mây trắng …


Một màu xanh phủ trên mái ngói đỏ tươi …

Em mơ, mơ ngày em sờ vào viên ngói mát lạnh, nhưng không phải nhà giữa lòng thành phố mênh mông này …


Bởi ở đây …

Rộng lớn

Mà lòng em thì hẹp …


Hẹp đến nỗi, không có chỗ cho người thứ hai …

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008

Với Trăng.

Bỗng dưng em thấy trống rỗng. Và chây lười.
Thứ 7 thi giữa kỳ.
Chủ nhật sáng thi cuối kỳ xong ra sẽ học tiếp.

Ấy vậy mà cả tuần, thấy chẳng thiết tha gì cả! Chẳng học được mà cũng chẳng làm được cái gì.


Có xuyến chi và daisy dọc theo lối nhỏ cao cao vào khu nhà của cơ quan.
Em đến rất vui, và về cũng rất vui. Nhưng ra khỏi nơi đó, lang thang dọc đường hay trên xe, em đổi khác.

Em lại trống rỗng.
Em chẳng muốn làm gì, cũng chẳng biết phải làm gì.

Hôm nay là 15 AL. Em đứng ở cửa sắt, chụp ảnh. 1 bóng trăng, 1 ánh đèn bên cửa sổ ... như trăng ...



Và em biết em sẽ còn buồn nhiều lắm!

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2008

Em và những điều tưởng chừng như vớ vẩn.

1. Việt nhắn tin, bảo "hôm qua gọi sao mày không nghe máy!"
Ôi sorry mày nghe, tao đi ngoài đường thì làm sao nghe. Về nhà, tối rồi, không phiền hai vợ chồng được. Nhỏ "liếc xéo" qua tin nhắn, bảo "muốn báo cho mày tin vui, thế mà phải xài tin nhắn ...", lại còn hỏi "mày vui không?".

Nhóc ạ, tao mà không vui à?! Thế đứa nào xế chiều ngồi nghe mày ca bài ca đau khổ khi không ra riêng được?! Đứa nào bận muốn chết còn xỏ dép theo mày ra ngõ uống ly sinh tố dừa, nghe kể chuyện làm dâu 3 bữa, chuyện vợ chồng cãi nhau, làm huề ... Còn nữa, đứa nào suốt ngày hỏi tao sinh con năm nào tốt. Đứa nào bảo tao để dành tiền mua sữa hộp. Đứa nào kêu tao làm Má nuôi cho con ... Vậy theo mày thì tao có vui không hở?!

Này, dẫu không có sữa hộp cho con mày thì tao vẫn có đầy đủ tinh thần tiếp sức cho mày đấy, nhóc!


2a.  Nhím về quê lo đủ thứ chuyện.

Mò qua nhà Nhím, thấy bà con la ó rần trời chuyện mà Nhím bảo với mình là "ta chẳng nói với mấy ai". Ô là la là tin nhắn đề cập trực tiếp gián tiếp. Nhỏ lại còn bảo "Má ta vẫn còn choáng, vẫn còn bảo chưa tin được với quyết định của ta mặc dù Má ta đã đợi điều này khá lâu!". Hờ hờ, ta đây vẫn còn choáng dù là kẻ được mi cho biết sớm đây nè, huống chi là ... Dù gì, ta vẫn cứ giữ lời hứa với mi: bí mật nhé! kệ mi có giữ bí mật càng lâu càng tốt được hay không, hay trở nên YÊU NGƯỜI - YÊU ĐỜI là lá la ..., nhá!


2b.

Cái này là ta viết riêng cho ta, mi có đọc cũng mặc. Ấy là ta đã cười khi đọc thấy 1 đại từ trong entry nhà mi, cái đại từ chẳng xa lạ gì nhưng với ta, đó là từ khó viết, hay đúng hơn là khó xuất hiện ở những chỗ gọi là public - với ta. Hì hì, không biết có phải vì thế mà ta trở nên ngượng ngùng dù chỉ đọc blog mi chứ chả phải ... Hê hê ... chuyển biến, chuyển biến à?! Dù gì, ta cũng không quen thấy mi như thế, cũng không quen đọc như thế, không quen ... 
Hmmmm ... mắc cười, mắc cười ta quá mi ơi!


Kệ ta, kệ ta, mi làm sao mà biết được một vài thứ lục bình trong đầu óc đậu hủ của ta, mi hén

2c.

Cái này ta viết cho mi.
Mong mi vui và đủ thời gian, đủ quan tâm lo chu đáo. Ta giúp được gì nhỉ?! Hay ra công viên ta chụp cho vài tấm ảnh! Hờ hờ

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2008

Jà rùi.

Hóa ra mình cũng kém quá đi!

Đứng 1 tiếng trong bv (có 1 cái ghế để chị ngồi đợi), cảm giác đau ghê gớm dọc sống lưng. Đợi 1 tiếng, khám trong vòng 2 phút. 5 ngày thuốc. Chẳng biết có kết quả không (không phải khám BHYT).

Tỉ mỉ ngồi xếp thuốc vào túi ni lon nhỏ, bỏ miếng giấy ghi SÁNG TRƯA CHIỀU vào để chị dễ uống. Rồi đi coi Chợ Lớn. Chợ bán sỉ. Muốn mua lẻ thì miễn tiếp đi nhé, nhất là các thứ giày dép ... Chủ hàng không màng khách qua lại (vì lúc nào cũng đang đóng hàng đi tỉnh/bỏ mối). Đi mãi cũng chưa tới đâu, mà đau ê ẩm ... thôi ghé quán làm cốc chè 3 màu kiếm cớ nghỉ chân ... nghỉ lưng ... không thôi cái lưng nó nghỉ thì ... xong!

Chẳng biết có mua đúng thứ đúng loại không?! Mai mà ... không phải thì ... uổng công quá! Ối ồi ôi ... bữa nay được nghỉ chứ ngày mai lại lụi hụi cắp giỏ ra khỏi nhà từ ... trưa! Đau khổ!

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008

Euro.

Yêu tuyển Đức như Ba yêu.
Yêu tuyển Anh như Má yêu.

Nhớ Má lụi hụi xuống bếp phút 40 mỗi trận, để nấu mì, hâm nồi bánh canh.

Nhớ Ba vừa xem bóng vừa ngủ vì tuổi cao đâu thể thức như mười mấy năm về trước.

Euro không người lớn.



Hạnh phúc sẽ không bao giờ đậu xuống vai em.

Bỗng nhiên em nhận ra từ sâu thẳm, em vẫn là một kẻ bon chen.

Em bon chen vì những gì em không có, và thầm nghĩ nếu có rồi em sẽ mãn nguyện, em sẽ chẳng bon chen nữa.

Có thật thế không hay em cũng rơi tõm vào cái vòng xoáy ấy và sẽ mãi không thoát ra được!

Hồi bé, em chẳng bao giờ bon chen đòi quà bánh áo đẹp hay đồ chơi, đơn giản vì xung quanh tầm mắt của em, có tồn tại những thứ ấy đâu.

Lớn thêm tí xíu, em đã thấy con búp bê bé xíu của đứa bé đồng trang lứa nhà bên. Em chỉ được sờ một tí vào con búp bê ấy, rồi thôi. Em chẳng được ôm lấy mà nựng nịu đôi lần. Em cũng không buồn lâu mà ngược lại, mỗi khi được cùng chơi thứ đồ chơi ấy là em vui.

20 tuổi. Trong đầu em thoáng qua ý nghĩ: "Má thương anh nhiều hơn mình". Quả thật đó là lần đầu tiên em nghĩ vậy. Bởi trước đó em đã hoàn toàn chấp nhận "Giàu út nhờ - Khó út chịu" hay "Nhất đầu Nhì út" như một điều hiển nhiên và hoàn toàn không có gì khó hiểu. Và em chỉ thoáng se lòng một lần duy nhất.

Đến bây giờ em vẫn biết mỗi đứa con đều được lo lắng theo một cách riêng. Hay đúng hơn, mỗi đứa con đều bất ổn ở một vài khía cạnh nào đó!

Em không là ngoại lệ. Em vẫn được lo lắng hỏi han dù những hỏi han ấy luôn được mã hóa. Và em buồn, vì cái bất an của em nằm ở nơi khác - nơi mà mãi mãi không có dấu chân khám phá. 

Em có so bì không? Hay em nên an phận đi bởi cái vỏ bọc an toàn em đã tạo cho chính mình.

Tận cùng, em vẫn biết, em mới là nơi chất chứa muôn vàn thứ để phải lo toan. Em không tìm thấy sự bình an ở chính mình. Như thế, hạnh phúc sẽ không bao giờ đậu xuống vai em.


Và, bỗng dưng muốn khóc.


Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2008

Sau lưng em.

Giữa một đám đông, em hơi khác lạ bởi em có dáng vẻ đủng đỉnh của một kẻ mệt mỏi sự đời. Nhưng cô bé ngồi cạnh lại nhớ như in lời em hôm gặp đầu tiên. Bé nói: Chị bảo chị cần thời gian cho bản thân, cho gia đình. Thế mà ...

Thế mà ... là gì nhỉ?! Đừng để ý tiểu tiết quá, cô bé ạ! Đôi khi, nó mang ý nghĩa này đối với em, nhưng lại rẽ sang hướng khác, với chị!

Quả là em đang vui đây, bởi em biết em sẽ còn bước tiếp.

Em ngạc nhiên vì sao mình đã không khóc lúc này.
Em ngạc nhiên vì sao mình đã khóc, lúc kia.

Những cô bé cậu bé tuổi còn rất trẻ kia đang nhìn em, cười. Họ gọi em là chị. Họ gọi em là chị N.

Và em giật mình, thấy từng tuổi này, giọng em run rẩy vì một khúc ca.


Ừ thì em lại về với những cà chua dưa chuột, những lọ những hũ những chai.


Em dang tay che khoảng trời trên đầu mình.
Khi em bình yên, hay chí ít em bảo em bình yên, bóng râm sẽ không phải chỉ sau lưng một mình em.

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2008

Giả vờ.

Em giết thời gian không quá dư thừa bằng những trận cầu đang diễn ra trên sân cỏ xa xôi.
Em cũng hò reo, cũng cổ vũ, cũng la ó, cũng phàn nàn …

Em ơ hờ khép mắt mỗi đêm về sáng.


Và em bỗng thấy mình vô duyên, khi xem bóng đá một mình, khi phàn nàn một mình, khi hò reo một mình …


Hay em cũng thử giả vờ “đưa” một ai đó vào những trận cầu cùng em, và đặt cho họ một cái tên vu vơ nào đấy, tên dễ khiến người khác đoán già đoán non, còn em thì cười bí mật, nhỉ?!


Anh đến xem bóng cùng em nhé!


Em sẽ chia cho Anh nửa gói mì nấu rau muống. Em chia Anh phần hơn với nhiều mì nhiều rau, em chỉ chừa lại một ít trong chén. Má vẫn thường làm thế. Mỗi khi cho em ăn sáng mà Má không ăn, em hay cằn nhằn sao Má không ăn. Thế là Má sớt một tí và bảo ăn rồi đó. Nói như thế không có nghĩa em đang đóng vai “Má” với Anh đâu đấy! Là em học sự yêu thương.


Em sẽ rót cho Anh một cốc nước âm ấm, bởi nước đá có thể làm Anh hạ nhiệt hay tạo cảm giác đã khát tức thì, nhưng sẽ làm cho cổ họng Anh đau. Mà em thì không muốn thế đâu!


Em sẽ mượn tay Anh mà đấm vào thay vì đấm xuống đất khi cầu thủ đội em yêu đá dở quá nhé! Em đấm nhẹ thôi, không làm Anh đau đâu vì Anh đau em cũng đau mà!



Em sẽ …


Chỉ là em hứa thế thôi mà! Và lời hứa này, một mình em không thể thực hiện được, nếu Anh không đến xem bóng đá cùng em.



Những trận bóng rồi cũng tàn.

Xung quanh em mặt đất không phẳng nữa bởi em đấm rất nhiều lên nó.
Và người mang tên “Anh” đã đi, đi vào giấc mơ của một người khác, khác em!

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2008

"... Sông Tương nước đục phù sa ..."

Em quen với cái tên Tết Đoan NgọGiỗ Khuất Nguyên trước khi em biết đến tên Tết (Tiết) sâu bọ cho ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch.

Má gánh gồng quá nhiều, nên mùng 5 tháng 5 với em chỉ là xâu bánh ú lá tro không nhưn cùng bịch chôm chôm mua ngoài chợ. Có năm em nằn nì Má thêm nồi chè trôi nước. Em vui lòng với những thứ quà vào ngày Tết nửa năm đó. Rồi có năm em nghe người ta bảo đúng Ngọ ngày này mà ngẩng mặt lên trời đón ánh nắng thì sẽ được đôi mắt sáng. Em cũng đôi lần làm theo. Ánh nắng chiếu vào mắt thật khó chịu, nhưng cái niềm tin có đôi mắt sáng đủ khiến em ngẩng mặt lên trời đúng Ngọ.

Mắt em có sáng không hay phải đeo kính vào mới thấy bảng, thấy mặt người, ..., em không biết. Em không cần mắt sáng để làm duyên. Em chỉ cần em còn biết vui khi thấy ánh mặt trời. Ánh mặt trời không hướng về em. Em phải đi tìm nó, đối mặt với nó, để bóng râm ở sau lưng em.

Giờ thì em lại ngâm nga mấy câu của ông lão đánh cá bên bờ sông Tương năm nào:

"Sông Tương nước chảy trong veo
Thì ta đem giặt cái lèo mũ ta
Sông Tương nước đục phù sa
Thì ta lội xuống để mà rửa chân"

Và em cũng đi thẳng ...

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2008

Tỉnh lẻ và ... Tiểu thơ.

Hôm nay Nhóc ăn được nhiều. Lỡ lấy cơm nhiều hơn thường lệ nên lúc trộn thức ăn chỉ trộn với khoảng 2/3 cơm thôi, thế mà nhỏ ăn hết, hết cả phần cơm trắng.

Hai nhìn nó, dứ dứ nắm đấm vào mặt nó (chắc là mắng yêu yêu những khi có mặt Út , chứ không thì Hai toàn ... mắng thật ): nhõng nhẽo hả, ăn không ăn, bắt đút hả?!

Út dụ khị: Hai biết nó nhiêu tuổi rồi hôn?! Nó 70 rồi đó!

Hai (ủa ủa): Sao già dữ vậy?


Ừ, thì nó 10 tuổi. Tính ra là nó xấp xỉ 70. Cho nó ăn cũng như cho người già ăn đó, phải đút thôi, Hai hiểu hôn?!


Hai ậm ừ có vẻ hiểu.

Thế thì từ giờ Hai đừng mắng nó nữa nha! Nó già, tội nghiệp, chẳng con cái gì, sống nhờ con cháu thôi!

Nhớ nó vui biết bao hồi còn Nhút, chị Nhút cơ đấy, mà Út cứ thích gọi là "anh Nhút", không phải anh Nhút của em Nhóc, chỉ là vì để xem như có bóng dáng nam nhi chi chí trong nhà. Nhiều hôm nhà toàn nữ nhi. Có "anh Nhút" cũng an tâm. Nhóc lại học được nếp của con nhà ... ngoại ô tỉnh lẻ hay lam hay làm (bắt chuột và giữ nhà) từ Nhút, chứ không có thói ăn rồi chải chuốt tóc tai. Có điều, dòng máu trong người nó vẫn là dòng máu khác, nên đôi lúc nó vẫn ... điệu đàng tí chút theo kiểu con gái ... Giờ thì già cả, uể oải, nhõng nhẽo ... hay giận dỗi ...

Người già cũng dễ chạnh lòng.
Đúng không?!

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2008

Ấm Áp và Lặng Lẽ.

 

Một đôi lần trong ngày, Lặng Lẽ rũ bỏ chiếc áo choàng mang tên Ơ Hờ, để về với mái nhà của mình.

Nàng ngụp lặn trong những thứ ánh sáng rọi đến từ khắp nơi. Có thứ tù mù như ánh sáng ngọn đèn dầu. Có thứ rực rỡ. Có thứ lại ấm áp.

Nhưng Tù Mù không thấy Lặng Lẽ vì mải yếu ớt cúi đầu. Rực Rỡ không thấy Lặng Lẽ vì mải tỏa sáng lung linh. Duy chỉ có Ấm Áp là biết Lặng Lẽ
đã nhìn thấy mình. Nhưng tất cả thoáng qua rất nhanh trước khi Ấm Áp kịp nhìn kỹ Lặng Lẽ. Bởi nàng đã đi qua rồi, rất nhanh. 

Ấm Áp buồn. Nó nghĩ nàng cũng như bao kẻ khác. Chạm tay vào nó, thích thú với nó, rồi phút chốc dõi mắt theo nét mảnh dẻ yếu ớt cần sự chở che của Tù Mù, hay đắm chìm trong sức hút từ Rực Rỡ.

Ấm Áp buồn. Bởi nó chỉ có thấm áp chứ không thể lạnh lẽo hay rực nồng. Nó mang trách nhiệm hòa hợp lạnh lẽo và rực nồng, bởi lạnh lẽo dễ làm nhiều thứ đóng băng, còn rực nồng phút giây nào đó sẽ thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó. 

Ấm áp buồn, bởi đôi lần nó ngLặng Lẽ rồi sẽ nhẹ nhàng đáp khẽ xuống bên nó, làm bạn với nó, bởi, cái lặng lẽ của nàng sao mà da diết, tha thiết như sự ấm nồng trong trái tim nó vậy!


Nó gọi đó là sự đồng cảm mà nó trân trọng biết bao!




Ấm Áp cứ buồn.


Nó không biết được rằng, Lặng Lẽ không hề thích chiếc áo choàng mang tên Ơ Hờ đó! Ấm Áp có thể không thấy nàng đang nhìn nó, nhưng ánh mắt của nàng vẫn hướng về nó, khi Ấm Áp buồn trong dạ, khi Ấm Áp thấy lạc lõng cô đơn, khi Ấm Áp cười, khi Ấm Áp lo lắng, khi Ấm Áp chênh chao ...

Lặng Lẽ thu mọi thứ vào đôi mắt mình, để đêm về, tái hiện trong giấc mơ. 

Ấm Áp lãng đãng phải bay đi xa ri, đi gọi lạnh lẽo và rực nồng đừng nông nổi.

Lặng Lẽ khóc.
Ấm Áp không biết được rằng, Lặng Lẽ khoác chiếc áo choàng mang tên Ơ Hờ ấy lên người, chỉ để giữ lại được Ấm Áp cho mình, dù chỉ là một chút, mong manh.


Rồi ráng chiều nghe được tiếng thầm
thì của Lặng Lẽ.
 


Nàng mong Nữ thần Ánh sáng cướp đi đôi mắt của mình, những mong đêm về, Ấm Áp không xuất hiện trong những giấc mơ ...


Để Lặng Lẽ cũng bay đi.

Đùa chút chơi!




........................................................................
Thư giãn thôi.
Mệt roài.
........................................................................