Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2008

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008

Đời thôi sẽ còn mai sau.

Lòng người như lá úa, trong cơn mưa chiều Nhiều cơn gió cuốn, xoay xoay trong hồn Và cơn đau này vẫn còn đây

Chiều về không buông nắng, cho mây âm thầm Một mình trong chiều vắng, nhớ đôi môi mềm Ngày nào ân cần trao thân.

Tìm trong tháng ngày buồn Đôi mắt nào khô đường tim chơ vơ

Đếm cho nhau lời nói trên đời nào yêu người.

Kỷ niệm xưa đã chết, cơn mê đã chiều, tình yêu đã hết, xót xa đã nhiều Đời thôi sẽ còn mai sau.

Thôi em đừng xót thương Rồi ngày tháng phai đi.
Thôi cuộc tình đó tan rồi Không còn gì nữa, tiếc mà chi.

Đời một người con gái, ước mơ đã nhiều,
Trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng Chỉ còn mối tình mang theo.

Xin một lần xiết tay nhau Một lần cuối cho nhau.
Xin một lần vẫy tay chào

Thôi giòng đời đó, cuốn người theo.



Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Hạnh phúc lang thang.

Hạnh phúc lang thang

        Sáng tác: Trần Ngọc Sơn
       Tiếng hát Ngọc Lan

Ngày ấy em như hoa sen
Mang nhiều dáng hiền mỗi khi chiều lên
Ngày ấy em như sương trong
Nép bên bông hồng mượt trên cánh nhung

Ngày ấy em như cung tơ
Cho đời thẫn thờ cho tôi dệt mơ
Ðường khuya tay đan ngón tay
Hứa cho đời ước mơ dài

Nhưng năm tháng vô tình
Mà lòng người cũng vô tình
Rồi màu úa thay màu xanh
Người yêu xa bến mộng
Ðò xưa đã qua sông
Dòng đời trôi mênh mông

Dáng xưa nay xa rồi
Ðường khuya mưa rơi rơi
Phố xưa quên một người
Bàn chân gieo đơn côi
Gió mang theo cơn lạnh
Về rót lệ trên môi

Ngày ấy yêu em say mê
Tôi nào nghĩ gì đến câu từ ly
Tình ái không xanh như thơ
Ðến chung hơi thở rồi trôi rất xa

Hạnh phúc lang thang như mây
Cho hồn héo gầy khi ta còn đây
Từng đêm qua trong giấc mơ
Vẫn mong chờ có em ... về
Hạnh phúc lang thang
Ca sĩ: Ngọc Lan

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2008

Dự cảm buồn.

Tần ngần.

Ô cửa không mở nữa.

Tần ngần.

Dường như là tốt.
Dường như là một vết xước vừa qua đây.

Những dự cảm không hay.

Không còn mong manh.
Mà đôi khi là vững.

Nếu có đức tin, sẽ lạy trời!!

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Đi. Cứ đi. Không mơ ước gì!

Ngày.

Cái ngày gì mà trời mưa như trút nước.

Đi. Cứ đi. Tấm áo mưa mỏng manh không đủ che chắn khỏi những gió những mưa.
Không có cảm giác mình đang đi một mình.

Đôi ba lần đường đi khó, mới ngỡ ngàng ... ai nấy dừng lại cả rồi ... ta vẫn mải miết đi.

Ta vẫn mải miết đi sao?!

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008

Phút cuối.

Trời lạnh.
Bão không vào Sài Gòn, nhưng cái lạnh thì hiển hiện thật rõ nét. Hay mình lại ốm nhỉ?! Không biết nữa. Mà cứ 3 áo mỗi ngày thế này hẳn là cũng tệ. Hôm nay trở lại chứng rối loạn thần kinh thực vật rồi thì phải! Tặc lưỡi, kệ, cứ qua khỏi thứ 4 ắt hết. Cho qua.

Vừa bó gối co ro vừa nghe B.K hát một bài hát cũ. Nhớ năm ngoái ở cafe 11 Hàng Gai, Rùa già cũng cho mọi người nghe (có phần ép buộc) bài này. Nghe đi nghe lại đến phát sốt, làm trời mù mù mây mây ...




Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2008

Còn thức làm gì?!

Trời lành lạnh.
Mặc áo len bên trong, sơ mi trắng, thêm áo khoác ngoài. Vẫn lạnh.
Quen rồi. Mình quen đi bộ một mình. Vậy nên phải ngồi xe thì không chịu được gió lùa.

Đã biết sẽ không chịu lạnh được, nhưng muốn được ngồi vỉa hè Trần Quốc Toản, ăn kem tươi 3,000đ/cây. Ăn 2 cây là đủ rét từ trong rét ra, rét từ ngoài rét vô!

Mà vẫn muốn thế!

Lan man.

Đi ngủ thôi. Còn thức làm gì!

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008

Ngày ấy - 25 năm.

Hôm nay đám giỗ bà. Lần thứ 25.
Vậy là đã 1/4 thế kỉ trôi qua.

Nhanh thế đấy, mà vẫn nhớ như in cái ngày mắt tròn xoe mắt ... nhìn người ta chở Bà và Má từ bệnh viện về. Má không khóc. Con thì chỉ mếu ... và mắt xoe tròn ... bứt lá ngoài hiên ...

Hôm nay mưa.

Ngày ấy cũng mưa.


Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2008

Lại lan man ...

Lại thi xong 1 môn. Thầy không cho khó, nhưng ai mượn vở photo thì nguy cơ sai bài tập khá lớn, vì không nắm bản chất vấn đề.

Hai môn đầu tiên được học toàn với giảng viên miền Trung của Khoa Kinh tế phát triển. Cảm tình dành cho thầy cô nhiều, vì cái tâm với nghề. Môn thứ 3 thì ... thất vọng khi ... giảng viên thậm chí không nhìn xuống lớp khi giảng bài, dù sinh viên đang cắm mặt chép ... :(, toàn khái niệm ... còn những thứ hay ho thì ... chắc phải tự kê sách đầu giường mà xem (sách nhiều, mỗi tội thời gian không có). Có một "ả" vẫn cố gắng ngóc mặt lên để ... "ngắm" giảng viên (nên mới phát hiện ra những ánh nhìn lơ đãng về phía bức tường ...).

2 tuần nữa lại thi.

Cuối tháng 11 mới thoát kiếp đi học luôn vào chiều Chủ Nhật.

Bộn bề ...

Nhớ Ba.

Mà nước mắt không sao ngăn được!!!!!

Biết làm sao!!!!!

Mà ngoài kia ... dấu chân địa đàng ...

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

New Subject

Start:     Oct 16, '08 5:45p
End:     Nov 2, '08 8:45p
Development Economics

Final Test

Start:     Oct 19, '08 09:30a
End:     Oct 19, '08 10:45a
Labour Economics

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2008

Đời thường.

Lại thèm ăn thứ gì đó ...

Cũng 1.5 năm rồi mới lại thấy muốn kiếm gì đó mà ăn ... kẹo bánh lặt vặt dù người hay dị ứng với những thức ăn ngọt, kể cả trái cây nếu liều lượng nhiều hơn bình thường!

Tối nay chỉ muốn tập trung ôn tập. Lại chuẩn bị thi rồi! Cảm giác mình chỉ mới học kiểu cho xong chứ chẳng có một sự nghiêm túc nào cho tương lai!

Lắm khi như tấm vải điều che mắt!

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

.. Và cánh chim hải âu ..

Bay đi cánh chim biển
       Đức Huy

Bay đi cánh chim biển hiền lành

Chẳng còn giấc mơ nào để giữ đôi chân em
Chẳng còn tiếng nói nào để trách cứ em
Khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ

Theo tiếng hát của người thủy thủ
Lượn trên sóng vỗ về ghềnh đá chim bay qua
Lang thang cánh gió chiều buồn trắng men san hô
Đất trời rộng sao em không bến đỗ

Giấc mơ của tôi và cánh chim hải âu
Bay ra khỏi tầm tay và tiếng sóng

Em đã muốn ra đi nhiều lần
Trời lên tiếng kêu gọi và gió reo tên em
Trùng dương vỗ sóng về để đón bước em
Quay mặt lại nhìn nhau một lần cuối

Bay đi cánh chim biển hiền lành
Chẳng còn giấc mơ nào để giữ đôi chân em
Chẳng còn tiếng nói nào để trách cứ em
Khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ

Giấc mơ của tôi và cánh chim hải âu
Bay ra khỏi tầm tay và tiếng sóng.


Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

".. Tạ lỗi với đêm .."

Một người đi, một người quên
Lê Quang - Quang Dũng

Một lần biển hát ru giấc ngủ đêm
Một lần biển êm dìu tình lên chơi vơi
Một lần biển khóc rơi trên môi ai
Một lần em đi biển cồn cào bão giông

Tình nào chợt đến tay ấm bàn tay
Rượu nào chẳng say giờ chỉ mình ta uống
Đừng có tiếc nuối em ơi em ơi
Thà mình xa nhau còn hơn gần nhau

Đêm dài như mùa đông
Một mình tôi đi trên đôi chân trần
Lạnh buốt đêm dài
Tình phai tình phai
Biết không biết không em ơi
Dù tình lên khơi biển cạn non mòn
Xin một lần tạ lỗi
Tạ lỗi với đêm
Tạ lỗi với em...

Một lần ngồi khóc mưa qua trăm năm
Thà một lần quên ngàn đời còn tiếc nuối
Một mình ngồi hát ru đêm xa người
Một lần người đi, một lần người quên.

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2008

Chiếc lá cuối cùng.

 

Những giấc mơ hiếm hoi.
Không có nụ cười.

.....

Giấc mơ không nhuốm màu buồn ... mà sao ...

Dường như ... sau bình yên là bão ... sau bão ... gió còn thổi suốt ... lạnh buốt ...

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2008

Xa.

Sẽ là nhẹ nhàng hơn nếu một mai, đứa con của những hao gầy này lặng lẽ rời cuộc sống, nơi người người bế con, người người chăm vườn tược, người người ra thăm đám bắp, ngỡ ngàng ...

Như một chuyến đi xa ...

Để gọi là đủ nhớ.

Hôm nay tôi chưa mơ chuyến đi của cuộc đời, chỉ cảm giác sẽ là có tội nếu để có những cuống quýt từ bây giờ.

Tạ những cuống quýt bây giờ .....

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008

Giữ.

Mệt mỏi.

Góc con con.
Lòng son.

Giữ lại mùa thu.
Hương gió.
Xóa mù.

Giữ lại mùa thu.
Trong trẻo.

Xa rồi.
Reo.
Vang.
Reo.

Thảng.
Giấc mơ cũng nghèo.


Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Viết cho con ngày mưa (2).

Định viết cho con khi trời đang không mưa. Nhưng cuối cùng thì trời vẫn mưa.

Quà đầy tháng cho con gái, nho nhỏ xinh xinh, nhưng chắc phải 2 tháng nữa quà mới có cái dụng với con, con gái nhỉ?!


Trời chợt mưa, chợt dứt ... giấc ngủ ngắn ngủi, vội vàng ... choàng tỉnh, chỉ thấy rưng rưng ... ừ thì trời rưng rưng ...

Con gái ngoan. Đừng vì thiệt thòi buổi ban đầu mà bị tổn thương. Không mơ về bình minh cuộc đời, nhưng vẫn mong cho con "ngày mai trời lại sáng"

... Ngày gió mang tình ta ...

Một bài hát cũ của Nguyễn Trung Cang ...
Dạ khúc




 

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2008

Ghét ơi là ghét!

Bao nhiêu là thứ ...

Mở mắt chỉ thấy muốn nhắm mắt ...

Sáng HN mưa.

Chiều SG mưa.

Tối thì SG mưa luôn trọn gói ... Gió gì mà khiếp ...

Từ dạo phải đội Helmet tới nay, chẳng buồn mặc áo đi mưa nữa. Mặc làm gì nhỉ?!

Cảm giác mình đang ở trọ trong chính nhà mình, bởi sáng đi tối mịt mới về. Mà có phải ham công tiếc việc gì ở cơ quan đâu. Giờ thì toàn ở ngoài đường thôi. Chị không cằn nhằn mới lạ! Mà cũng chẳng biết làm sao! Cũng chả ra làm sao!

Thi cử thì dồn dập.

Công việc thì cứ ùn ùn tới. 4 còn 2 mà việc không bớt, cứ thêm. Chắc cũng sắp lơ ngơ chả biết mình là ai, như cái kiểu ăn mà chả biết ăn gì, uống mà chả biết uống gì, nghĩ mà chả biết nghĩ gì - cái kiểu mà bọn nhỏ GHÉT ƠI LÀ GHÉT.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2008

Rơi!

Ngày lễ lạt cũng chẳng khác ngày Chủ nhật. Tối qua ngồi thừ ra trước màn hình máy tính, rồi xếp mọi thứ lại, trở về phòng. Chỉ hơn 21 giờ. Thôi thì đi nằm. Chỉ làm được mỗi việc này là tốt thôi.

Chẳng biết khi nào thì ngủ. Mở mắt ra là 7 giờ. Lại mở mắt ra. 8 giờ.
Ừ thì ăn sáng.

Rồi ngồi vào bàn, làm những gì hôm qua xếp lại.
 

Rồi cũng lại vứt đấy, ôm mền.
Xế trưa không ngủ mà hì hụi soạn tài liệu. Cứ thế cho có việc. Miết đến hết buổi chiều.

Cơm nước xong cũng chưa tới 6 rưỡi. Thì lại ngồi vào bàn. Thì lại viết viết gõ gõ ... Thì lại dịch 1 bản tin ... Thì lại tự send mail cho chính mình. 8 file tài liệu, 3.98MB. Cũng chẳng biết cái thứ tài liệu này có dụng được bao nhiêu ...


Còn hơn chục câu ôn tập thi ... đang chờ. Mỗi ngày 1 câu ... chắc kịp.

Lại gõ gõ viết viết .....

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2008

Second Term

Start:     Sep 4, '08 5:45p
End:     Jan 17, '09
From 04 Sept, 2008 - 18 Jan, 2009

Subject1: Kinh tế học Lao động: 04 Sept - 21 Sept.

Subject2: Dân số học: 25 Sept - 12 Oct.

Subject3: Kinh tế học phát triển: 16 Oct - 02 Nov.

Subject4: Thẩm định dự án Đầu tư: 02 Nov. - 23 Nov.

Subject5: Phân tích tài chính DN: 27 Nov - 20 Dec.

Subject6: Quản trị chất lượng: 20 Dec. - 17 Jan. 2009


Avenue: Room D103, 196 Tran Quang Khai, Tan Dinh Ward, Dist. 1, HCMC.

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2008

Besame Mucho

Bésame Mucho
(Spanish words & music by Consuelo Velazquez - 1941 / English words by Sunny Skylar)
Bésame, bésame mucho
Each time I cling to your kiss, I hear music divine
Bésame mucho
Hold me my darling and say that you'll always be mine
This joy is something new
My arms enfolding you
Never knew this thrill before
Whoever thought I'd be
Holding you close to me
Whispering "It's you I adore"
Dearest one
If you should leave me
Each little dream would take wing, and my life would be through
Bésame mucho
Love me forever and make all my dreams come true
  
Bésame, bésame mucho
Como si fuera esta noche la última vez
Bésame mucho
Que tengo miedo perderte, perderte otra vez
Quiero tenerte muy
Cerca, mirarme en tus
Ojos, verte junto a mí
Piensa que tal vez
Mañana yo ya estaré
Lejos, muy lejos de ti
Bésame, bésame mucho
Como si fuera esta noche la última vez
Bésame mucho
Que tengo miedo perderte, perderte después
  
  
*****
BESAME MUCHO
(P. Sevran / S. Lebrail / C. Velasquez) (1976)  Dalida (France)
  
  
Besame, besame mucho
Cette chanson d'autrefois je la chante pour toi
Besame, besame mucho
Comme une histoire d'amour qui ne finirait pas
  
On l'a chanté dans les rues
Sous des ciels inconnus et dans toute la France
On la croyait oubliée
Et pour mieux nous aimer voilà qu'elle recommence
  
Besame, besame mucho
Si dans un autre pays ça veut dire embrasse-moi
Besame besame mucho
Toute ma vie je voudrais la chanter avec toi
  
{Instrumental}
  
On ne demande à l'amour
Ni serment de toujours ni des corps fantastique
Pour nous aimer il nous faut simplement
Quelque mots qui vont sur la musique
  
Besame, besame mucho
Si dans un autre pays ça veut dire embrasse-moi
Besame, besame mucho
Toute ma vie je voudrais la chanter avec toi

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

Con trai.

Chủ Nhật.

Con trai í ới rủ mẹ đi ăn. Hóa ra hắn chẳng tốt lành gì, chỉ vì mượn máy ảnh của mẹ đi chụp hình ... đám cưới anh họ, còn chị dâu họ thì nhà gần ... tiệm phở gần nhà mẹ.

Hừ hừ. Thôi kệ, có còn hơn không, có còn hơn không. Haha (bởi đã lâu lắm rồi không biết vị phở ).

Thứ 7 .. Xa xăm.

Thứ 7.
Em đi về trong cái nắng chói chang của mùa mưa. Những cao ốc, những hàng cây cứ lặng lẽ trôi qua, trôi qua …

Chuyến xe trưa không vì cái nắng hanh hao mà uể oải lăn bánh. Nó vùn vụt … em bé hớn hở no nê nhờ sữa mẹ … gối đầu trên tay mẹ, ngủ ngoan. Người dì, người cậu kế bên bình thản chuyền tay điếu thuốc, khói mịt mù … 3 điếu 1 ngàn đồng – cái giá chấp nhận được với những cô những cậu còn chưa qua tuổi 25 trong thời buổi gạo châu củi quế này.


Thứ 7.
Con chó nhỏ rối rít đón em về. Mắt em nhòa nhạt … Bởi em cảm nhận nỗi mừng vui hớn hở của nó những khi em bên nó … Bởi trừ những bữa cơm muộn em dỗ dành, thi thoảng em mới vui đùa trong chốc lát với “kẻ” đã ở cùng em 10 năm nay.


Thứ 7.
Mắt mờ vì cố gắng hoàn tất những việc còn dở dang, nhưng lòng thấy bình an vì một chiều thanh bình, không lang thang nghe phố vẳng chuông chiều, không đếm bước chân mình, xa, …


Thứ 7.
Sign out khỏi thế giới ảo, cuộn mình trong chăn ... Con sâu làm tổ rồi sẽ có ngày chào đời một chú bướm xinh xinh … Em cuộn mình, nghe mưa, mưa đêm vẫn rơi trên từng hơi thở … nhạt nhòa …


 

Mắt lệ cho người
Nhạc sĩ: Từ Công Phụng
Ca sĩ: Tuấn Ngọc

Mưa soi dấu chân em qua cầu, theo những cánh rong trôi mang niềm đau.
Đời em đã khép đi vội vàng, tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn, như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu.

Mưa soi dấu chân em qua cầu, theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Lời nào yêu hết trái tim buồn, lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ, nhòa theo từng gót chân người trông vời.

Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức, sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa,
Như em khóc hồn nhiên,
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.


Xin em hãy cho tôi tạ tình, khi em đã đi qua khoảng đời tôi.
Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn, và lệ em ngấn trên mi nhạt
Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời.



Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2008

Viết cho con ngày mưa (1)

Con gái ạ, trời phương Bắc nóng bức khó chịu lắm phải không con. 37 độ sẽ khiến con gái khó chịu lắm đây, nhưng đừng khóc to nhất nhà như hồi khóc to nhất bệnh viện, con gái nhé!

Con phải ngoan, không được quấy Mẹ và Bà. Mẹ sẽ ăn kem giúp con gái này!


Bao giờ mẹ được nắm lấy bàn tay bé bỏng, được nựng nịu đôi má hồng hồng bụ bẫm của con?!


Hai đầu đất nước mà ngược nhau. Ở đây mưa, mưa hoài, mưa nhiều lắm con gái ạ!

Ngoài kia, thêm một sự ra đi vội vã.

Mẹ nhớ câu "Ngoảnh nhìn lại - cuộc đời như giấc mộng. Được - mất - bại - thành bỗng chốc hóa hư không". Nhưng con là thực, không phải hư vô giữa đời, con gái nhỉ!

Mẹ yêu con, như bao người yêu con.

Mẹ vẫn đợi con.


Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

Đêm của con.

Ngày …
 

HN vẫn mưa … mưa cả ngoài trời lẫn trong lòng, phải không em.
Nhưng đêm nay, đêm khác.

Đêm nay, em làm mẹ.


Sẽ là những tháng ngày “Đêm về nghe con khóc vui triền miên”.


Mong em.

Mong thế.

(Viết cho em gái, ngày 09.08.2008)


Đêm của con
Ngọc Lễ - Phương Thảo

Đêm nay mẹ sinh con ra đời - Đêm như ngừng thở
Đêm nay đêm vui mừng - Con ơi con ơi
Đêm nay mẹ quên bao đớn đau - Bao lo sợ
Đêm nay chỉ mong sao yên lành
Mong manh con quá mong manh

À a ơi - à a ơi
Ơi tiếng khóc chào đời - như giấc mơ như là mơ
Ơi tiếng khóc chào đời - ơi tiếng khóc chào đời .. á ơi

Đêm nay mẹ ôm con vào lòng - đơn côi bé bỏng
Đêm nay mẹ hôn con lần đầu - con ơi con ơi
Đêm nay trời sinh ra ba mẹ - con ơi con ơi



Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2008

Sơn ca 7.

Nghe Khánh Ly với Sơn ca 7 .....

Tuổi đá buồn

Tình nhớ
Thương một người
Như cánh vạc bay
Biển nhớ
Diễm xưa
Ướt mi
Hạ trắng

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2008

Cho một ngày ...

Sài Gòn tối bao giờ cũng lành lạnh. Những hàng cây phố Nguyễn Bỉnh Khiêm, Phùng Khắc Khoan luôn tạo cảm giác ấm cúng khi đi giữa lòng thành phố mênh mông này.

Em B. đã về ngoài kia, đang vào những ngày vất vả vì sức khỏe … Lo lắng cũng bằng thừa … Hình như em gái mình đã không biết tầm quan trọng của việc đi lại, chế độ nghỉ ngơi từng thời kỳ … Chị cũng từng tặc lưỡi bỏ qua … nhưng vấn đề của em hoàn toàn khác, em gái ạ!


Giờ thì chỉ hi vọng những sự suôn sẻ hay chí ít là ít khó khăn với em mà thôi! Đừng để phải rút kinh nghiệm thêm lần nữa, vì có khi, mình không còn cơ hội để làm điều đó đâu em!


Ngồi sau xe em gái, vu vơ giữa những câu chuyện.
Rồi lại được dịp rầy em không được phóng nhanh đánh võng nữa, để trái tim "chị già" này không phải nhảy loi choi ... Đừng ỷ y thế em gái ạ! Em tránh được A, nhưng B sẽ không tránh em được đâu ...
Thế là, chỉ còn chị với Sài Gòn. Bởi, chỉ nay mai nữa thôi, em cũng tạm xa mảnh đất này rồi. 43 km cũng không là quá xa, nhưng cũng là xa, em gái nhỉ!

Chị lại vu vơ rồi. Nhưng, cũng không quên một điều: ừ thì cũng từng ấy năm chị nhỏ nhoi giữa đất này, giờ có trở về trạng thái ấy cũng có gì là lạ xa! Hay chăng, chị sẽ thấy hụt hẫng đôi chút một ngày phải xa những gì thân quen, những gì yêu thương ..


Buổi sáng bắt đầu với không khí se se và kéo dài đến tận trưa. Em lo lắng khi những hạt mưa bắt đầu rơi buổi tối …


Nhưng rồi, trời đã không mưa.

.....
Dù hôm nay ngày Ngâu.

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2008

Khi người đàn ông diễn một vở tuồng.

Khi người đàn ông cất tiếng hát, diễn một vai tuồng, người phụ nữ của đời ông đã không thể cầm được nước mắt. Bởi tuồng, bởi ánh đèn sân khấu là đam mê của cuộc đời bà, nhưng bà đã từ giã nó khi về làm đệ nhị phu nhân của ông, những mong cuộc sống bình lặng, những mong có vòng tay che chở cho đứa con … không cùng dòng máu với ông.

Bà là tất cả ở nửa cuộc đời sau của ông. Nhẫn nhịn, chịu đựng, lo toan, yêu thương, thông cảm … không phải chỉ để đáp lại một tấm chân tình … Sau 18 năm, tình xưa dù vẫn luôn trong lòng nhưng không thể đem ra mà đánh đổi với những ân tình bấy lâu .
 
Khi người đàn ông ấy cất tiếng hát sau lớp mặt nạ tuồng, ông đã không ngại điều đó có thể gợi cho người vợ nhớ đến người tình xưa - một kép hát. Ông bảo ông hát dở lắm, nhưng biết bà yêu thích tuồng nên đã nhờ người dạy, tập hát rất lâu rồi …
 
Đêm. Trời đêm. Tuyết rơi nhè nhẹ. Giọng hát người đàn ông trở nên run rẩy …
Một lần nữa, ông “tạo điều kiện” cho vợ mình đoàn viên với người tình, để cha con, chồng vợ có dịp hội ngộ khi tưởng rằng người xưa đã chết! Nhưng không. Ông đã không một mình. Bởi ông xứng đáng được yêu thương, chăm sóc.
 
Không có con đường nào trọn vẹn.
Tình xưa cũng khép lại bởi cái chết đau thương do những oán thù.
Nghĩa tình chở che cũng đứt đoạn … người đàn ông lìa dương thế mà lòng vẫn khôn nguôi lo lắng cho vợ mình …
 
Chỉ kẻ ở lại là khổ đau.
Trọn kiếp.

Nghỉ hè

Start:     Jul 21, '08 08:00a
End:     Sep 3, '08
Since 21 Jul - 03 Sept

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2008

Chuyện của Nhím và Voi.

Nhím rục rịch chống lầy. Voi có vẻ hơi chạnh lòng, bèn tỉ tê với Ngựa, ra chiều cũng muốn tỏ bày rằng Voi cũng đang có đuôi. Voi cắc cớ hỏi Ngựa 'có chống lầy không?'. Ngựa nói KHÔNG. Voi bảo 'Vậy để Voi lấy chồng'. Ngựa "gà" Voi: "Ờ, lấy chồng đi, rồi có một đứa con là hết buồn thôi ấy mà!". Voi khoặm mặt: '10 năm nữa tớ die ... con tớ ai nuôi?'. Ngựa bảo 'Ngựa nuôi', rồi thòng thêm: 'Nhưng vài năm sau đó Ngựa cũng die. Con Voi thành mồ côi!'.

Nhím bảo 'Để Nhím nuôi!'.

Voi lắc đầu!


Voi ơi là Voi!
Biết làm gì với cậu đây?!

Hay tớ nói lại nhé! Rằng thì là tớ ... sẽ không die sớm ...

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2008

Anh Xuân (ATB) và Tưởng rằng đã quên.




Tưởng rằng đã quên
Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên
Tay em vẫn còn
Dựng đời bão lên
Làm từng vết thương hồn nhiên

.....

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

Nghiêng đời … Xếp lại … Vết thương …

Sài Gòn những ngày mưa.
Lại mưa.
Cái không khí buồn bã ấy có thể xô ngã những ước mong bình lặng nhất: một mình … buông tay cho những giấc mơ trôi.

ATB một tối cuối tuần. Tay đan vào nhau, nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp tim mình …

"Tưởng rằng đã quên … Tay em vẫn còn …"

Còn đây, còn đây những ấm nồng ngày cũ đang cố xua đi cái giá lạnh đang thấm vào hồn … Ôi những vết thương, những vết thương chẳng thể nào hồn nhiên được nữa …

Em nghiêng đôi vai … nghiêng đôi vai … em muốn thả trôi đi những gánh nặng chừng như thanh thoát … Em nhìn cuộc đời … buồn tênh … những cuộc tình ngoài kia cũng buồn tênh … những nụ cười trôi đi, những giọt nước mắt còn đọng lại … Âm thầm một cõi … cho nước mắt trôi đi … nụ cười đọng lại … buốt trái tim …

Chỉ lặng nhìn, không nói năng …

"Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
Để buốt trái tim để buốt trái tim

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai"


Có thể nào xếp lại sắc thu vàng?
Có thể nào buộc mãi gió đông sang?
Hay mãi rồi chỉ thấy đường dài, não nề, chìm khuất … thương người … thương ta …

"Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay"


Tay buông tay … buông tay …
Mãi còn bâng khuâng trên tháng ngày …

Mai này có vui?
Hay mênh mông xa, mênh mông mắt cười … Bước chân đi với niềm tin rằng cõi đời này bao la lắm … sẽ mãi là nỗi nhớ … ngậm ngùi … xa …


"Vẫn thấy bên đời còn có em
Mái nhà năm xưa tóc em còn bay
Gặp nhau giây phút trong đời ấy
Nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài

Mỗi vết thương lành, một nỗi vui
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay
Dù em khẽ bước không thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dài"


Nghiêng đời … Xếp lại … Vết thương …




ATB một tối cuối tuần. Tay đan vào nhau, nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp tim mình …

.....

"Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
Để buốt trái tim để buốt trái tim

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai"


* Để gió cuốn đi (Trịnh Công Sơn) - Bùi Đình Thụy Long.

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2008

"Song for a stormy night" - Secret Garden


The rain beats hard at my window
While you, so softly do sleep
And you can’t hear the cold wind blow
You are sleeping so deep

Outside its dark, the moon hiding
By starlight only I see
The hosts of the night-time go riding
But you are safe here with me

So, while the world out there is sleeping
And everyone wrapped up so tight
Oh, I am a vigil here keeping
On this stormy night
I promised I always would love you
If skies would be grey or be blue
I whisper the prayer now above you
That there will always be you

Sometimes, we're just like the weather
Changing by day after day
As long as we'll be together
Storms will pass away

I said I would guard and protect you
Keep you free from all harm
And if life should ever reject you
That love would weather each storm

So, while the world out there is sleeping
And everyone wrapped up so tight
Oh, I am a vigil here keeping
On this stormy night
I promised I always would love you
If skies would be grey or be blue
I whisper the prayer now above you
That there will always be you

Soon, I know you'll be waking,
Ask did I sleep- did I write?
And I'll just say I was making
A song... for a stormy night.

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2008

Ngoài kia ... nào bến ... nào bờ ...

 

Hà Nội sẽ đón em bằng cái nóng hè oi bức, cái nóng mà em chắc chỉ vài mùa trải qua …

Hà Nội mùa này phượng
vẫn đỏ rực đó em, và bằng lăng còn một chút tím màu hoài niệm …

Nội mùa này chắc nhánh sông nơi cầu Long Biên trơ cát … Em qua rồi có thấy đáy sông?!

Hà Nội mùa này … hoa trên những gánh hàng rong chắc sẽ vẫn còn theo vào từng ngõ nhỏ … Có khi nào em vứt bỏ mọi thứ … theo cô hàng về đến ruộng hoa … để ngắm cái màu xanh trong mát ấy, hít thở không khí trong lành … nghe hương hoa dìu dịu mà nhớ một thời lòng chưa vướng bận …
Chị bỗng ngân nga vài giai điệu … “Về đi em làng quê cũ … có con sông xưa vỗ về…” dẫu cuộc trở về này không phải bởi “có anh trai quê vẫn chờ” đâu đó bên dòng sông thơ ấu …

Về, về để có Mẹ, “Về ôm vai Mẹ yêu dấu … đế được khóc như đứa trẻ thơ …” phải không em?!


Hà Nội sẽ bình an, sẽ mở rộng lòng với em, khi em mỉm cười đón một sinh linh bé nhỏ ra đời …

Sài Gòn mưa … Sài Gòn tiễn chân em bằng những cơn mưa hối hả, dai dẳng … Trên tháng ngày đã qua, sẽ qua, rồi có lúc cả chị cả em sẽ nghiêng mình soi vào đấy …


Ngoài kia con nước vẫn lững lờ …

Nào bến …
Nào bờ …
12 …
Dòng trong dòng đục …

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2008

"..... Chỉ có một ngày em bỏ tôi mà đi ....."

Ngày tôi bỏ em mà đi
Có thể trời không mưa
Và câu thơ ráo hoảnh
Có gì khác đâu em
Như một buổi sáng mùa thu lạnh giá
Ở sân ga
Như anh cầm tay em một buổi chiều quạnh quẽ
Ly cà phê sóng sánh nỗi buồn
Như tiếng thở dài
Em cô độc giữa đêm thâu
Ngày tôi bỏ em mà đi
Cỏ vẫn xanh
Sương vẫn mềm như lụa
Và em sẽ khóc
Mà tôi thì chỉ muốn mang theo một nụ cười
Tiếng cười trong veo
Đã từng làm tôi say đắm
Ngày tôi bỏ em mà đi
Thời gian vẫn không ngừng nhịp bước
Vô tình hơn cả nỗi buồn
Và chắc chắn em có một phút giây hiu quạnh
Sẽ có đôi lần em đến thăm tôi
Tình tự những điều chưa kịp nói
Rồi mọi điều sẽ rơi vào quên lãng

Ngày tôi bỏ em mà đi
Lặng lẽ như khi tôi đến trên cõi đời này
Bạn bè tôi đến uống chén rượu tiễn đưa
Buồn vui chốc lát
Và một nơi nào đó
Em ngồi một mình vô cùng lặng lẽ

Ngày tôi bỏ em mà đi
Em tưởng chết đi được
Nhưng rồi vẫn phải buồn vui, vẫn đi đứng, vẫn nói cười, vẫn hẹn hò bè bạn
Có thể phút giây nào đó
Em vẫn nghĩ về tôi như một hoài niệm rồi thôi
Thế cũng đủ rồi
Cám ơn em, cuộc đời không thể khác
Chỉ có một ngày em bỏ tôi mà đi
Tôi không còn tôi nữa
Em ơi Bệnh viện Trung ương Huế

Nguyễn Miên Thảo


Thứ Năm, 26 tháng 6, 2008

Nhóc.

Chị không ở nhà. Trưa không ai cho Nhóc ăn.
Tối mịt mình mới về. Cô nhỏ vẫn đủ sức chào đón bằng một tràng hát véo von gây chiến với cô mướp già lão nhà bên ...

Hôm qua về mệt quá, không gượng dậy được ... không ăn ... thế là cô nhỏ bị bỏ đói.
5h30 choàng tỉnh. Cho cô nhỏ ăn rồi mới đi. Dặn Hai trưa cố gắng cho nhỏ ăn, không thì cho ăn đỡ cây xúc xích cũng được! Thế mà ... cuối cùng nhỏ vẫn nhịn!

Tối nay về cho nhỏ ăn. Nhỏ ăn ngon lành nhưng nhong nhóng ra gây chiến với hàng xóm. Ăn hết rồi, thêm cho miếng nữa ... lại ăn ngon lành ...

Thương quá!
Chị đi mấy hôm nữa mới về. Chẳng ai chăm nhóc.

Làm sao?!

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2008

Mỹ Tâm và "Dường như ta đã"


Một mình là thế đấy!

1 giờ mới ngủ. Nằm thiu thiu thì nghe điện thoại rung (đang để chế độ rung, no sound). Ngó thấy chị gọi. Giật mình. Nghĩ chắc chị bấm nhầm vì khuya rồi. Dè đâu ... chị gọi thật! Chạy xuống, thấy bà chị người lạnh toát, đắp mấy cái mền mà vẫn lạnh run. Xoa dầu vào lòng bàn tay, gan bàn chân mà chẳng bớt. Nghi, nghi bà chị bị ngộ độc rồi ... Bảo nôn ra thì lại không chịu.

Cô em á à ... dụ chị uống 1 viên C sủi ... Chị uống rồi, kêu 'mày vào ngủ với tao, chứ rủi ...' Ừ thì vào. Không buông mùng không đắp chăn, cứ thế ... chòng queo vì mắt đã nhắm lại.

Hồi sau, ..., chị lay lay ... "nôn ra rồi, bớt rồi ..., đi ngủ đi!"

May thôi. Ngộ độc nhẹ, chứ không thì ... cũng chẳng biết làm sao!

Lo mà kiếm người lo đi nhé, bà chị nhé!

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2008

Nơi ấy ... không có trời xanh.

Có tiếng chim hót và có trời xanh.

Ấy là giấc mơ của kẻ mù lòa.

Mất đi ánh sáng của đôi mắt.

Không có trời xanh.

Chỉ tiếng chim véo von ...

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2008

..... Mà lòng thì quá hẹp .....

Khoảng trời riêng của em là một khoảng không với đông người, nhưng em không biết ai trong số họ. Họ ngồi. Em cũng ngồi. Nhưng em không biết họ làm gì, vì em còn mải mê với những tán lá xanh và mây trắng trên kia.

15 năm trước, em cũng viết về “khoảng trời riêng của em”, chỉ với góc nhìn của một cô bé con 15 tuổi. Khoảng trời ấy hẹp, nhưng em không biết, vì em chẳng đi xa bao giờ.


15 năm sau. Em vẫn có khoảng trời riêng, dù em chẳng phải tốn tiền như người ta muốn mua đất trên vũ trụ.


Em ngồi đó,

chụp bóng nắng, bóng mình đổ dài …

Và trời xanh mây trắng …


Một màu xanh phủ trên mái ngói đỏ tươi …

Em mơ, mơ ngày em sờ vào viên ngói mát lạnh, nhưng không phải nhà giữa lòng thành phố mênh mông này …


Bởi ở đây …

Rộng lớn

Mà lòng em thì hẹp …


Hẹp đến nỗi, không có chỗ cho người thứ hai …

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008

Với Trăng.

Bỗng dưng em thấy trống rỗng. Và chây lười.
Thứ 7 thi giữa kỳ.
Chủ nhật sáng thi cuối kỳ xong ra sẽ học tiếp.

Ấy vậy mà cả tuần, thấy chẳng thiết tha gì cả! Chẳng học được mà cũng chẳng làm được cái gì.


Có xuyến chi và daisy dọc theo lối nhỏ cao cao vào khu nhà của cơ quan.
Em đến rất vui, và về cũng rất vui. Nhưng ra khỏi nơi đó, lang thang dọc đường hay trên xe, em đổi khác.

Em lại trống rỗng.
Em chẳng muốn làm gì, cũng chẳng biết phải làm gì.

Hôm nay là 15 AL. Em đứng ở cửa sắt, chụp ảnh. 1 bóng trăng, 1 ánh đèn bên cửa sổ ... như trăng ...



Và em biết em sẽ còn buồn nhiều lắm!

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2008

Em và những điều tưởng chừng như vớ vẩn.

1. Việt nhắn tin, bảo "hôm qua gọi sao mày không nghe máy!"
Ôi sorry mày nghe, tao đi ngoài đường thì làm sao nghe. Về nhà, tối rồi, không phiền hai vợ chồng được. Nhỏ "liếc xéo" qua tin nhắn, bảo "muốn báo cho mày tin vui, thế mà phải xài tin nhắn ...", lại còn hỏi "mày vui không?".

Nhóc ạ, tao mà không vui à?! Thế đứa nào xế chiều ngồi nghe mày ca bài ca đau khổ khi không ra riêng được?! Đứa nào bận muốn chết còn xỏ dép theo mày ra ngõ uống ly sinh tố dừa, nghe kể chuyện làm dâu 3 bữa, chuyện vợ chồng cãi nhau, làm huề ... Còn nữa, đứa nào suốt ngày hỏi tao sinh con năm nào tốt. Đứa nào bảo tao để dành tiền mua sữa hộp. Đứa nào kêu tao làm Má nuôi cho con ... Vậy theo mày thì tao có vui không hở?!

Này, dẫu không có sữa hộp cho con mày thì tao vẫn có đầy đủ tinh thần tiếp sức cho mày đấy, nhóc!


2a.  Nhím về quê lo đủ thứ chuyện.

Mò qua nhà Nhím, thấy bà con la ó rần trời chuyện mà Nhím bảo với mình là "ta chẳng nói với mấy ai". Ô là la là tin nhắn đề cập trực tiếp gián tiếp. Nhỏ lại còn bảo "Má ta vẫn còn choáng, vẫn còn bảo chưa tin được với quyết định của ta mặc dù Má ta đã đợi điều này khá lâu!". Hờ hờ, ta đây vẫn còn choáng dù là kẻ được mi cho biết sớm đây nè, huống chi là ... Dù gì, ta vẫn cứ giữ lời hứa với mi: bí mật nhé! kệ mi có giữ bí mật càng lâu càng tốt được hay không, hay trở nên YÊU NGƯỜI - YÊU ĐỜI là lá la ..., nhá!


2b.

Cái này là ta viết riêng cho ta, mi có đọc cũng mặc. Ấy là ta đã cười khi đọc thấy 1 đại từ trong entry nhà mi, cái đại từ chẳng xa lạ gì nhưng với ta, đó là từ khó viết, hay đúng hơn là khó xuất hiện ở những chỗ gọi là public - với ta. Hì hì, không biết có phải vì thế mà ta trở nên ngượng ngùng dù chỉ đọc blog mi chứ chả phải ... Hê hê ... chuyển biến, chuyển biến à?! Dù gì, ta cũng không quen thấy mi như thế, cũng không quen đọc như thế, không quen ... 
Hmmmm ... mắc cười, mắc cười ta quá mi ơi!


Kệ ta, kệ ta, mi làm sao mà biết được một vài thứ lục bình trong đầu óc đậu hủ của ta, mi hén

2c.

Cái này ta viết cho mi.
Mong mi vui và đủ thời gian, đủ quan tâm lo chu đáo. Ta giúp được gì nhỉ?! Hay ra công viên ta chụp cho vài tấm ảnh! Hờ hờ

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2008

Jà rùi.

Hóa ra mình cũng kém quá đi!

Đứng 1 tiếng trong bv (có 1 cái ghế để chị ngồi đợi), cảm giác đau ghê gớm dọc sống lưng. Đợi 1 tiếng, khám trong vòng 2 phút. 5 ngày thuốc. Chẳng biết có kết quả không (không phải khám BHYT).

Tỉ mỉ ngồi xếp thuốc vào túi ni lon nhỏ, bỏ miếng giấy ghi SÁNG TRƯA CHIỀU vào để chị dễ uống. Rồi đi coi Chợ Lớn. Chợ bán sỉ. Muốn mua lẻ thì miễn tiếp đi nhé, nhất là các thứ giày dép ... Chủ hàng không màng khách qua lại (vì lúc nào cũng đang đóng hàng đi tỉnh/bỏ mối). Đi mãi cũng chưa tới đâu, mà đau ê ẩm ... thôi ghé quán làm cốc chè 3 màu kiếm cớ nghỉ chân ... nghỉ lưng ... không thôi cái lưng nó nghỉ thì ... xong!

Chẳng biết có mua đúng thứ đúng loại không?! Mai mà ... không phải thì ... uổng công quá! Ối ồi ôi ... bữa nay được nghỉ chứ ngày mai lại lụi hụi cắp giỏ ra khỏi nhà từ ... trưa! Đau khổ!

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008

Euro.

Yêu tuyển Đức như Ba yêu.
Yêu tuyển Anh như Má yêu.

Nhớ Má lụi hụi xuống bếp phút 40 mỗi trận, để nấu mì, hâm nồi bánh canh.

Nhớ Ba vừa xem bóng vừa ngủ vì tuổi cao đâu thể thức như mười mấy năm về trước.

Euro không người lớn.



Hạnh phúc sẽ không bao giờ đậu xuống vai em.

Bỗng nhiên em nhận ra từ sâu thẳm, em vẫn là một kẻ bon chen.

Em bon chen vì những gì em không có, và thầm nghĩ nếu có rồi em sẽ mãn nguyện, em sẽ chẳng bon chen nữa.

Có thật thế không hay em cũng rơi tõm vào cái vòng xoáy ấy và sẽ mãi không thoát ra được!

Hồi bé, em chẳng bao giờ bon chen đòi quà bánh áo đẹp hay đồ chơi, đơn giản vì xung quanh tầm mắt của em, có tồn tại những thứ ấy đâu.

Lớn thêm tí xíu, em đã thấy con búp bê bé xíu của đứa bé đồng trang lứa nhà bên. Em chỉ được sờ một tí vào con búp bê ấy, rồi thôi. Em chẳng được ôm lấy mà nựng nịu đôi lần. Em cũng không buồn lâu mà ngược lại, mỗi khi được cùng chơi thứ đồ chơi ấy là em vui.

20 tuổi. Trong đầu em thoáng qua ý nghĩ: "Má thương anh nhiều hơn mình". Quả thật đó là lần đầu tiên em nghĩ vậy. Bởi trước đó em đã hoàn toàn chấp nhận "Giàu út nhờ - Khó út chịu" hay "Nhất đầu Nhì út" như một điều hiển nhiên và hoàn toàn không có gì khó hiểu. Và em chỉ thoáng se lòng một lần duy nhất.

Đến bây giờ em vẫn biết mỗi đứa con đều được lo lắng theo một cách riêng. Hay đúng hơn, mỗi đứa con đều bất ổn ở một vài khía cạnh nào đó!

Em không là ngoại lệ. Em vẫn được lo lắng hỏi han dù những hỏi han ấy luôn được mã hóa. Và em buồn, vì cái bất an của em nằm ở nơi khác - nơi mà mãi mãi không có dấu chân khám phá. 

Em có so bì không? Hay em nên an phận đi bởi cái vỏ bọc an toàn em đã tạo cho chính mình.

Tận cùng, em vẫn biết, em mới là nơi chất chứa muôn vàn thứ để phải lo toan. Em không tìm thấy sự bình an ở chính mình. Như thế, hạnh phúc sẽ không bao giờ đậu xuống vai em.


Và, bỗng dưng muốn khóc.