Thứ Năm, 7 tháng 8, 2008

Cho một ngày ...

Sài Gòn tối bao giờ cũng lành lạnh. Những hàng cây phố Nguyễn Bỉnh Khiêm, Phùng Khắc Khoan luôn tạo cảm giác ấm cúng khi đi giữa lòng thành phố mênh mông này.

Em B. đã về ngoài kia, đang vào những ngày vất vả vì sức khỏe … Lo lắng cũng bằng thừa … Hình như em gái mình đã không biết tầm quan trọng của việc đi lại, chế độ nghỉ ngơi từng thời kỳ … Chị cũng từng tặc lưỡi bỏ qua … nhưng vấn đề của em hoàn toàn khác, em gái ạ!


Giờ thì chỉ hi vọng những sự suôn sẻ hay chí ít là ít khó khăn với em mà thôi! Đừng để phải rút kinh nghiệm thêm lần nữa, vì có khi, mình không còn cơ hội để làm điều đó đâu em!


Ngồi sau xe em gái, vu vơ giữa những câu chuyện.
Rồi lại được dịp rầy em không được phóng nhanh đánh võng nữa, để trái tim "chị già" này không phải nhảy loi choi ... Đừng ỷ y thế em gái ạ! Em tránh được A, nhưng B sẽ không tránh em được đâu ...
Thế là, chỉ còn chị với Sài Gòn. Bởi, chỉ nay mai nữa thôi, em cũng tạm xa mảnh đất này rồi. 43 km cũng không là quá xa, nhưng cũng là xa, em gái nhỉ!

Chị lại vu vơ rồi. Nhưng, cũng không quên một điều: ừ thì cũng từng ấy năm chị nhỏ nhoi giữa đất này, giờ có trở về trạng thái ấy cũng có gì là lạ xa! Hay chăng, chị sẽ thấy hụt hẫng đôi chút một ngày phải xa những gì thân quen, những gì yêu thương ..


Buổi sáng bắt đầu với không khí se se và kéo dài đến tận trưa. Em lo lắng khi những hạt mưa bắt đầu rơi buổi tối …


Nhưng rồi, trời đã không mưa.

.....
Dù hôm nay ngày Ngâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét