Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

Thứ 7 .. Xa xăm.

Thứ 7.
Em đi về trong cái nắng chói chang của mùa mưa. Những cao ốc, những hàng cây cứ lặng lẽ trôi qua, trôi qua …

Chuyến xe trưa không vì cái nắng hanh hao mà uể oải lăn bánh. Nó vùn vụt … em bé hớn hở no nê nhờ sữa mẹ … gối đầu trên tay mẹ, ngủ ngoan. Người dì, người cậu kế bên bình thản chuyền tay điếu thuốc, khói mịt mù … 3 điếu 1 ngàn đồng – cái giá chấp nhận được với những cô những cậu còn chưa qua tuổi 25 trong thời buổi gạo châu củi quế này.


Thứ 7.
Con chó nhỏ rối rít đón em về. Mắt em nhòa nhạt … Bởi em cảm nhận nỗi mừng vui hớn hở của nó những khi em bên nó … Bởi trừ những bữa cơm muộn em dỗ dành, thi thoảng em mới vui đùa trong chốc lát với “kẻ” đã ở cùng em 10 năm nay.


Thứ 7.
Mắt mờ vì cố gắng hoàn tất những việc còn dở dang, nhưng lòng thấy bình an vì một chiều thanh bình, không lang thang nghe phố vẳng chuông chiều, không đếm bước chân mình, xa, …


Thứ 7.
Sign out khỏi thế giới ảo, cuộn mình trong chăn ... Con sâu làm tổ rồi sẽ có ngày chào đời một chú bướm xinh xinh … Em cuộn mình, nghe mưa, mưa đêm vẫn rơi trên từng hơi thở … nhạt nhòa …


 

Mắt lệ cho người
Nhạc sĩ: Từ Công Phụng
Ca sĩ: Tuấn Ngọc

Mưa soi dấu chân em qua cầu, theo những cánh rong trôi mang niềm đau.
Đời em đã khép đi vội vàng, tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn, như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu.

Mưa soi dấu chân em qua cầu, theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Lời nào yêu hết trái tim buồn, lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ, nhòa theo từng gót chân người trông vời.

Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức, sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa,
Như em khóc hồn nhiên,
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.


Xin em hãy cho tôi tạ tình, khi em đã đi qua khoảng đời tôi.
Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn, và lệ em ngấn trên mi nhạt
Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét