Sài Gòn những ngày mưa.
Lại mưa.
Cái không khí buồn bã ấy có thể xô ngã những ước mong bình lặng nhất: một mình … buông tay cho những giấc mơ trôi.
ATB một tối cuối tuần. Tay đan vào nhau, nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp tim mình …
"Tưởng rằng đã quên … Tay em vẫn còn …"
Còn đây, còn đây những ấm nồng ngày cũ đang cố xua đi cái giá lạnh đang thấm vào hồn … Ôi những vết thương, những vết thương chẳng thể nào hồn nhiên được nữa …
Em nghiêng đôi vai … nghiêng đôi vai … em muốn thả trôi đi những gánh nặng chừng như thanh thoát … Em nhìn cuộc đời … buồn tênh … những cuộc tình ngoài kia cũng buồn tênh … những nụ cười trôi đi, những giọt nước mắt còn đọng lại … Âm thầm một cõi … cho nước mắt trôi đi … nụ cười đọng lại … buốt trái tim …
Chỉ lặng nhìn, không nói năng …
"Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
Để buốt trái tim để buốt trái tim
…
Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai"
Có thể nào xếp lại sắc thu vàng?
Có thể nào buộc mãi gió đông sang?
Hay mãi rồi chỉ thấy đường dài, não nề, chìm khuất … thương người … thương ta …
"Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay"
Tay buông tay … buông tay …
Mãi còn bâng khuâng trên tháng ngày …
Mai này có vui?
Hay mênh mông xa, mênh mông mắt cười … Bước chân đi với niềm tin rằng cõi đời này bao la lắm … sẽ mãi là nỗi nhớ … ngậm ngùi … xa …
"Vẫn thấy bên đời còn có em
Mái nhà năm xưa tóc em còn bay
Gặp nhau giây phút trong đời ấy
Nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài
Mỗi vết thương lành, một nỗi vui
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay
Dù em khẽ bước không thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dài"
Lại mưa.
Cái không khí buồn bã ấy có thể xô ngã những ước mong bình lặng nhất: một mình … buông tay cho những giấc mơ trôi.
ATB một tối cuối tuần. Tay đan vào nhau, nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp tim mình …
"Tưởng rằng đã quên … Tay em vẫn còn …"
Còn đây, còn đây những ấm nồng ngày cũ đang cố xua đi cái giá lạnh đang thấm vào hồn … Ôi những vết thương, những vết thương chẳng thể nào hồn nhiên được nữa …
Em nghiêng đôi vai … nghiêng đôi vai … em muốn thả trôi đi những gánh nặng chừng như thanh thoát … Em nhìn cuộc đời … buồn tênh … những cuộc tình ngoài kia cũng buồn tênh … những nụ cười trôi đi, những giọt nước mắt còn đọng lại … Âm thầm một cõi … cho nước mắt trôi đi … nụ cười đọng lại … buốt trái tim …
Chỉ lặng nhìn, không nói năng …
"Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
Để buốt trái tim để buốt trái tim
…
Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai"
Có thể nào xếp lại sắc thu vàng?
Có thể nào buộc mãi gió đông sang?
Hay mãi rồi chỉ thấy đường dài, não nề, chìm khuất … thương người … thương ta …
"Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay"
Tay buông tay … buông tay …
Mãi còn bâng khuâng trên tháng ngày …
Mai này có vui?
Hay mênh mông xa, mênh mông mắt cười … Bước chân đi với niềm tin rằng cõi đời này bao la lắm … sẽ mãi là nỗi nhớ … ngậm ngùi … xa …
"Vẫn thấy bên đời còn có em
Mái nhà năm xưa tóc em còn bay
Gặp nhau giây phút trong đời ấy
Nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài
Mỗi vết thương lành, một nỗi vui
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay
Dù em khẽ bước không thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dài"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét