Người tài xế già kiên nhẫn che dù cho đến khi người khách thứ 15 bước lên xe.
Vài giọt mưa ngược gió đổ ập vào trong. Ngoài cửa xe, mấy giọt mưa bị chia lìa ... quyến luyến ...
1. Mưa ầm ập tới.
Những người bán hàng trên vỉa hè không kịp tóm lấy bốn góc tấm ni-lon bày hàng mà chạy đi tránh mưa.
Cô gái nhỏ bán bánh cam - giọng Quảng Ngãi đặc sệt, nhanh tay đậy tấm nilon mỏng phủ lên mâm bánh, nói như reo: A mưa rồi. Thế này là Má, Ba đỡ cực!
Bà bác tóc hoa râm đang dở tay với những len, những móc … cũng rất nhanh, rời ghế ngồi, kéo mái che di động cho tủ thuốc lề đường.
Một cô quần lửng, một anh cravat nghiêm chỉnh chạy thẳng xe lên lề đường đang lát gạch con sâu nham nhở - trú mưa.
Một người phụ nữ gò lưng trên chiếc xe chở đầy bắp nấu - được trùm kín trong tấm phủ màu xanh. Mùi bắp nếp quệt vào mặt. Thơm đến ngọt lòng.
Mấy cô bé học trò xinh xinh trong áo đi mưa cánh bướm đủ sắc màu, tươi vui bên những nét mưa. Mà không chỉ có áo đi mưa cánh bướm nhỏ xinh đâu, đường phố trong mưa cũng không chỉ ngập trong những thanh âm quen thuộc của tiếng rít bánh xe, tiếng còi hụ, tiếng gió xôn xao hay tiếng lá cây rì rào … mà còn rộn lên với những sắc áo đi mưa đủ màu, những dòng chữ nhảy múa .. Những bụi, những khói, những kaki, katê, len, lụa, jean … biến mất, nhường chỗ cho nhựa tổng hợp, cho những dòng chữ trắng xanh đỏ vàng, logo công ty, cơ quan, xí nghiệp … bằng hai thứ tiếng Việt Anh. Không còn là những Mai những Lan những Cúc những Trúc nữa mà đã thành những Insurance, những Communication, những Bank, những Stock … Không còn là thời trang thun Couple mà đã thành áo đi mưa hai đầu lãng mạn .. Trên vỉa hè, dưới mái hiên nhỏ xíu của một ngôi nhà cũ kỹ giữa phố thị sầm uất, đã không còn vest-váy-short-chemise … nữa mà chỉ là những kẻ trú mưa – như nhau – nghênh ngang ngắm trời - bừng mắt giữa màn mưa.
Cali có mưa không hay trời mát mẻ khiến có thể quần short áo may-ô đi dạo trong vườn nhà!
Marseille có mưa không hay nét cổ kính vẫn chìm dưới tiết trời oi ả!
Miền Trung Việt Nam có mưa không hay bên mâm cơm chiều đạm bạc, Má, Ba của cô nhỏ bán bánh cam ở Sài Gòn đang lo con mình mắc mưa, rồi tiết kiệm mà ăn bánh thay cơm, rồi ốm đau ập xuống!
2. Trong ngôi nhà cũ kỹ giữa phố thị sầm uất.
Có ai đang để trí tưởng tượng bay lên mà khỏa nước dưới chân?
Có ai đang dùng những nét mưa nghiêng nghiêng để chải lại mái tóc đã nhuốm vài sợi bạc, để vẽ lại cuộc đời mình?
Có ai đang lắng nghe tiếng sấm rền để lồng ngực như vỡ tung v
ề một ngày không xa lắm … hai mái đầu xanh trong mưa – tí tách
Có ai đang bừng cháy bỗng tắt lịm như bếp than hồng bị cái bạo tàn của nước vẩy vào mà tắt ngúm, tiếng ‘xèo xèo’ thốt ra nghe thật thê lương – như tiếng lòng rạn nứt?
3. Mưa trong lòng.
Mưa.
Có người nghe m
ưa.
Có người ngắm mưa.
Có người chỉ thích nghe nhạc trong mưa.
Có người chìm giữa những khúc ca ngày mưa.
Không đoan chắc người ca sĩ khi ghi âm những khúc ca về mưa ấy có thực sự “nghe mưa trong lòng”; nhưng đoan chắc rằng những-kẻ-đang-nghe-khúc-ca-ngày-mưa là những-kẻ-yêu-mưa, hay chí ít cũng cảm thấy thanh-bình-trong-mưa; dù là Tình-Khúc-Chiều-Mưa (Nguyễn Ánh 9) với “…tình xa nên tình sầu … tình yêu phai nhạt màu …’ để biết ‘tìm đâu…’; dù là mới “… chiều mưa ngày nào sánh bước bên nhau …” để rồi “… chiều nay một mình chiếc bóng đơn côi …” thì dường như người ta đang dành một phút sống thực - với-chính-mình, để lòng lên tiếng “…xa nhau trọn đời vẫn nhớ thương nhau…”bởi “… thương người về buốt giá trên đường xa…”,cho dù “… thương nhiều rồi cũng cách xa mà thôi …” vậy (Thương nhau ngày mưa – Nguyễn Trung Cang)
Sáng nay ta thấy mưa về trong mắt cô bé con đang cùng Má rong ruổi mưu sinh dọc đường gió bụi …
Trưa nay mưa về trên đám cây xanh đang vươn mình hòa sự sống …
Chiều nay có mưa. Mưa phủ trắng con đường chàng trai đang đi đón người yêu. Mưa tát vào mặt người đàn ông cõng trên lưng con búp bê bằng vải vụn …
Tối nay mưa. Cô gái nâng niu cụm hoa xuyến chi bên ô cửa sổ hắt
ra thứ ánh sáng nhờ nhờ.
Bé con ru búp bê bằng vải vụn …
Ánh sáng lòng rực rỡ.
Tình thương yêu vẫn vẹn nguyên trong mưa.
Khuya nay mưa không dứt.
Gió miên man. Gió lùa.
Đám xuyến chi oằn mình, run rẩy.
Búp bê vải vụn rách toạc mấy đường.
Này cô gái, này bé con ơi, đừng khóc khi trời mưa, vì ta không biết được đâu là mưa, đâu là nước mắt …