Thứ Ba, 4 tháng 9, 2007

Ơ chim sẻ ..... Ơ mái ngói .....

Tôi rất thích bài hát từ ý thơ dưới đây ..... Lâu lắm rồi, nghe Cao Duy hát ..... thấy bay bổng lẫn trầm buồn ..... Ơ con chim sẻ ... Ơ mái ngói ... xa rồi .....
(Giá mà tìm lại được bài hát ấy nhỉ?! Lục tung Google lên rồi ... ca sĩ Cao Duy thì có ... nhưng bài hát thì không!!)

MỘT MÌNH TRONG CHIỀU...
Phạm Thị Ngọc Liên

Con chim sẻ đứng trên mái ngói kia
Muốn nói gì với mặt trời ?
Lời chim thì nhỏ
Bầu trời thì cao ...

Mối tình anh như mái ngói đầy rêu
Nỗi buồn đóng thành tầng
Em dẫm vào trượt ngã
Vết nhói đau đến lạ
Như lời tình ca cũ kỹ đã xanh rêu

Giá như ta là của nhau

Đơn giản như ánh nắng ngoài kia
Thời gian không còn rỗng
Em muốn đem cho anh tiếng khóc từ đáy lòng nước mắt đã khô
Giá như anh có một lần nhìn được !
Nhưng !
Con chim sẻ đứng trên mái nhà
Hót hoài
Chẳng có ai nghe....

Chẳng có thuốc trường sinh nào giữ được tuổi trẻ của em
Chẳng như loài hoa bất tử
Cứ lóng lánh trong hoàng hôn của mình
Con chim sẻ bay đi còn để lại những dấu chân phiền muộn
Trên mái ngói đầy rêu
Như danh thiếp một mối tình đi vắng

Em ngã trong nỗi buồn thầm lặng
Già nua...
Mệt nhoài...

Giá như anh có một lần biết được
Em muốn như con chim sẻ kia
Bay đi
Bay đi
Dù không đến được mặt trời

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2007

Bình thường thôi

Start:     Aug 8, '07 5:00p
End:     Aug 31, '07
Nói thật, tôi lại rơi vào cảm giác mong manh giữa sự sống và cái chết. Sợ hãi khi phải thức dậy vào buổi sớm mai.

Tạm biệt những người bạn của tôi - một thời gian.

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2007

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2007

Có khi thấy ngồ ngộ ...

Đọc lại báo cáo Luận văn tốt nghiệp (viết chung với bạn) còn lưu trên máy, cảm giác ngồ ngộ.
Cái Ngộ thứ nhất là vì không tưởng được hồi nào hai đứa biến luận văn từ chỗ mới viết được có gần 30 trang thành 80 trang chỉ trong vòng 5 ngày (hihi, dĩ nhiên trong đó có một lố trang dành cho ERD, DFD rồi). Chia nhau mà viết (theo dàn bài mẫu bắt buộc của trường), ấy vậy mà khi ráp lại, và đọc lại, cả hai đều cười vì cái writing style khá giống nhau (cũng cái kiểu hơi phóng đại một tí về Sài Gòn với những tình cảm cá nhân dành cho mảnh đất này) mà nếu không nhớ lại bảng phân công nhiệm vụ ... viết, thật khó để không nhầm đoạn nào ai viết .

Cái Ngộ thứ hai là không thể hiểu được tại sao mình lại 'văn vẻ' thế trong cái gọi là Luận văn thế này (dẫu không hề lạc đề).
Có lẽ nó cũng là một trong những luận văn "kỳ dị" trong thư viện khoa. Và xin được 500 tiền bản quyền NỤ CƯỜI cho những ai 'xui xẻo' vớ phải quyển luận văn này trong quá trình tham khảo tài liệu. Chắc các bạn, cũng như tôi ngày ấy bây giờ, đang tức cười lắm vì hai vị "sư tỷ" khóa trước sao mà điên thế hổng biết .

Công bằng mà nói thì Ng được sinh ra xa hố bom hơn bạn một chút (nghĩa là có thấy mắc cỡ nếu phải viết mượt mà, thế nên chỉ viết theo suy nghĩ thật được diễn đạt qua một chút kinh nghiệm viết lách lung tung trước đó, hì hì ).

Thầy hướng dẫn thì bảo hai đứa trình bày lời văn rõ ràng (trong sáng, hay đại để là thế); còn Mr. Thầy phản biện thì cười khà khà 'Hai đứa bây có học bằng hai bên Nhân văn không vậy?'.

Ôi, rõ ràng là Mr. Thầy phản biện chọc hai đứa con gái thân cô thế cô rồi.
Mà buồn cười nhất là ông thầy lại 'phê bình' mình ngay cái chữ "già" trong bài (đoạn "Bên cạnh những nhà hàng sang trọng, vẫn có thể bắt gặp “miếng ngon của đời” trong gánh xôi của một bà già đã nửa thế kỷ bán rong tại một góc nhỏ trên đường Pasteur, hay tiếng rao tàu hủ ngọt lịm giữa trưa hè của một chị hàng rong; cả những tiếng rao mua bán, đổi đồ cũ lấy đồ mới nữa ...").

Mà thật, chẳng biết sửa thành chữ gì. Mr thầy thì bảo sửa thành bà lão, mình thì không thích chữ bà lão trong trường hợp này! (có một lần đã dùng cụm từ ‘một bác gái tuổi ngoại lục tuần’ khi tả về chủ của một gian hàng đồ chơi trẻ con trên đường Đồng Khởi – nhưng vẫn không muốn dùng chữ "bà lão" thay cho ‘bà già’ …!)

Oái oăm thế!
Liệu có chữ nào thích hợp hơn chữ 'bà già' trong trường hợp này nhỉ?! Ai biết chỉ với! Đầu óc từ đó đến nay chẳng sáng sủa hơn được mấy tí, nhất là phải viết Luận văn trong cái nóng bất thường ...

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2007

Trời và Đất.

Có những ngày tháng 7, không mưa.
Đôi khi tôi nhớ mưa đến nhói cả lòng, rồi nhiều khi lại ngoảnh mặt với mưa như chưa hề mong mưa vậy!

Mượn chuyện đất trời, một ngày xa xưa tôi mượn chuyện đất trời để vỗ về cô bạn. Đất với Trời như Đ với Tr, với những lẩn quẩn trong lòng mỗi người …

Giờ thì Đ đã yên chỗ yên nơi, còn Tr, cũng không biết đang như thế nào nữa. Nhưng tôi tin, thời gian, thời gian đã mang những nghĩ suy thuở nào đi mãi …

Trời và Đất.

Tháng 07.2002

Trời tháng bảy ngoài kia cứ ráo hoảnh dù đã gầm gừ suốt buổi. Chẳng bói ra giọt nước nào dù đang vào mùa mưa. Kể cũng lạ phải không? ông Trời sao mà keo kiệt với bản thân ông ấy thế! Mưa cho mát Đất, mát Trời mà! Ông chỉ buồn mà không nhỏ một giọt nước (mắt) nào cho thế gian. Ông phải biết rằng mỗi giọt nước rơi rồi sẽ lại về với ông thôi. Vậy thì tiếc chi mà không gửi nó cho trần thế, ít ra ông cũng nhẹ đi được mấy ký lô, và mi – nhon tạm thời đấy ông ạ!

Hôm rồi, Đất buồn dữ lắm. Bao nhiêu thứ tốt, xấu trên đời này, do Trời sinh ra, nhưng tất cả chỉ về với Đất, vùi sâu trong lòng Đất. Đất chẳng kham nổi chuyện của thế gian, Đất giận Trời bỏ mặc mình, có mấy giọt mưa đâu mà cũng keo kiệt chứ. Trời cứ lúc này, lúc khác làm Đất lúc buồn, lúc vui. Nhưng bây giờ thì Đất đủ hiểu biết rồi. Trời là trời, mà Đất là đất, cách nhau một đường chân trời nhưng xa vời vợi, thế thôi.

Mai, Đất lại về với những thứ đời thường của trần gian. Trời cứ ở đó mà ôm khư khư mấy giọt nước đi nhé! Có bao nhiêu là mạch nước ngầm chảy trong lòng Đất đấy thôi. Can cớ chi phải nhờ Trời làm mát, chính Đất có thể tự giúp mình mà!

      Thôi Đất đi đây. Tạm biệt Trời nhé!

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

Thu thơ.

12.08.2004

Phố, em và mùa thu

Mùa thu trên ngón tay em
Thơ đôi dòng buồn man mác
Gió đầu thu còn đi lạc
Mong manh mấy sợi mưa buồn.

Thu - thơ trong đôi mắt em
Ráng chiều hây hây đôi má
Hương thu giăng giăng khắp ngả
Vấn vương – chút khói lam chiều.

Gió thu nhạt - bóng liêu xiêu
Tình thu võ vàng bên suối
Bâng khuâng - thời gian có vội
Rong chơi - quên khúc giao mùa.

Mưa thu nhè nhẹ phố xưa
Mưa thu lặng thầm ngõ nhỏ
Nỗi niềm riêng hoài – chưa tỏ
Nắng thu em nhặt – úa màu.

Phố thu vàng - phố gầy hao.
Phố em về - phố ngày cũ.

... Để nghe tiếng mùa thu ...

 

Hai hôm nay, mùa thu như đang rong ruổi trên từng đường phố Sài Gòn. Có mưa nhè nhẹ sau mưa to, và có gió hây hây sau những dập vùi.
Ta rong ruổi cùng mùa thu trong tưởng tượng. Dẫu mưa nửa đêm có thể làm sớm mai mặt trời thức dậy muộn, nhưng tiết trời trong mát làm dịu lại những toan tính đời thường.

Nhà thờ trên đường Kỳ Đồng chiều sao cổ kính quá! Và dòng người đi lễ trang nghiêm. Ta tự dưng cũng muốn làm rơi chút ám ảnh mùa đông còn sót lại của hôm qua. Có thể là ta vu vơ bỏ quên trên ghế đá, nhưng rồi lại sợ có ai đó đi lễ buổi chiều tình cờ nhặt lấy, để rồi vương chút man mác mùa đông. Mà có lẽ là không đâu. Khi người ta đi lễ, lòng người ta thanh tịnh.  
Mùa thu bắt đầu vào tháng mấy nhỉ! Sao ta cứ nghĩ tháng 8 lối thu sang … Mà có phải thu đang về?! Hay ta chỉ núm níu cái lành lạnh của mùa mưa rồi tự vấn!

Chẳng thấy lá mùa thu rơi.
Chẳng biết "mùi cốm xanh về " như thế nào nữa, nhưng đôi tay vẫn huơ giữa trời, để nghe tiếng mùa thu, để đón lá thu rơi xào xạc ...

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2007

Đêm - hạt mưa òa vỡ ...

Chập tối, trời đã chuyển mưa.
Rồi mưa.
Mà nghe tiếng mưa lúc mới bắt đầu, có cảm giác mưa sẽ dai dẳng …

Và thật.
Mưa đến tận bây giờ.

Tranh thủ làm việc. Mà vẫn nghe tiếng mưa. Tự dưng nghĩ bâng quơ, giờ này, cuộc sống về đêm hẳn là còn nhộn nhịp - những hàng ăn khuya, những xe đẩy, thồ hàng, v.v…

Ngọn đèn cao áp, chắc chắn, vẫn còn cháy đỏ đâu đó …
Mà tự dưng thèm nghe tiếng còi hụ ngoài bờ Kênh Tẻ kia …

Mà tự dưng, hạt mưa lại dày, và gió mỏng …

Mà tự dưng lại nhớ hạt mưa rớt trên vai áo chiều qua, khi đi bộ từ công viên 23-9 về lại cơ quan. Bầu trời phía đại lộ Hàm Nghi sao mà quang đãng, và quang cảnh thật thoáng, dẫu trạm điều hành xe bus gần đó vẫn hoạt động như mọi ngày …

Và nhớ một bài thơ, của ngày 23 tuổi …

Hỏi cuộc sống thế nào?
Thu, đông cây trút lá
Đêm - hạt mưa òa vỡ.
Cứ ngỡ mình chiêm bao!

Dẫu đời có ra sao
Sang xuân, đầy lộc mới.
Nghe đất trời thở nhẹ
Khe khẽ - ngày mới sang.

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2007

Bên kia cầu Ông Lãnh




Cầu Ông Lãnh nối liền quận 4 - quận 1 là cây cầu mà tôi đi ngang mỗi sớm, mỗi chiều tối. Dãy nhà dọc mé sông, đoạn Bến Chương Dương vốn là dãy nhà cổ của người Hoa. Nay người ta đang dần xây trên chính mảnh đất đỏ những ngôi nhà kiến trúc mới. Đi ngang, thấy hơi tiếc. Nhưng vẫn còn có thể ngắm những ngôi nhà cổ tăm tắp như nhau.

Khuất dưới chân cầu, chợ Cô Giang vẫn còn hoạt động rôm rả từ sáng đến tối ...

Qua khỏi dốc cầu là chợ Cầu Muối khi xưa. Nay người ta đã dời chợ về Thủ Đức, nhưng vẫn còn những gánh hàng rau, những mẹt hành tiêu ớt tỏi củ sắn củ mì cà chua dưa leo ... tồn tại trên lề đường Nguyễn Thái Học.

Và ALô Trà với một màu đỏ chói thật sự bắt mắt người qua lại.

Một góc nhỏ Sài Gòn trong tôi.

PS: ảnh chụp buổi sáng, qua cửa xe bus

Một góc quận 4 về đêm




Từ quận 1 về quận 4, qua cây cầu Ông Lãnh mới xây dựng khoảng hơn 4 năm.

Ban tối, dòng xe, dòng người nhiều. Đèn đường nhiều, đèn quán xá cũng nhiều.
Thành phố về đêm lung linh ánh đèn. Đèn từ ngã tư Trần Hưng Đạo - Nguyễn Thái Học, đèn vàng từ hàng trái cây Lâm Tuyền, đèn quán Alô Trà, và cả đèn trắng nhạt nhòa ở quán chè 278 Khánh Hội - quận 4 nữa.

Xuôi về nhà, đèn phía bờ kênh dưới dốc cầu Dừa cũng lập lòe. Mé bên này đã bị giải tỏa, nay dùng làm bãi gửi xe tạm. Người ta mở quán nhậu ngay đó. Và ăn uống, và giảm nỗi buồn qua những cốc bia tươi ... cùng bụi đường ....

Tôi chưa chụp được hình ảnh những chú bé con biểu diễn nuốt lửa trước quán lẩu dê Tư Diệp, để mong nhận tiền từ khách trong quán!

Thành phố về đêm. Lòng mình cũng xuôi dần.

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2007

Tháng 7 về ...

Tháng bảy về
Vẫn mưa
Đâu
Cành vú sữa già
Ngày xưa
Cho bóng mát.

Năm đi qua
Tháng đi qua
Cô bé tuổi lên năm
Giờ
Ngơ ngác
Bóng trăng tà …..
Xa
Vòng quay kỷ niệm
Tìm mãi
Một mùi hương.

Gió đẩy gió đưa
Cây vú sữa già
Run run
Chực chờ bật gốc.

Sao thế cây ơi
Hơn nửa đời
Người đi
Kẻ ở
Cây vẫn một mình
Đơn côi.

Thăm thẳm
Xa xôi
Trong đáy đôi mắt nâu
Cô bé ngày xưa
Bồi hồi …..
Hai dòng lệ chực chờ
Rơi ?!
Không rơi ?!

Như lá vú sữa nhỏ nhoi
Mặt xanh cho đời
Cười
Mặt úa vàng
Chẳng khóc.

01.06.2003

"Níu vào mùa cũ. Chỉ thấy lạnh bàn tay ..." - NTGU


 
* NGÔ THỊ GIÁNG UYÊN

Uyên hiện là Giám đốc Marketing Của Unilever - khu vực Châu Á - TBD
* Website của Uyên:
(Hình tại website này)








Tranh thủ 10 phút trên xe bus, đọc Du ký Châu Âu – Ngô Thị Giáng Uyên.


Uyên viết khá lôi cuốn, đọc như nghe được cả tiếng tàu điện, âm thanh nơi các quán rượu nước Anh, ngửi được mùi hoa hồng dại nước Pháp và thưởng thức vị café Cappuccino ở Ý.


Thích cách Uyên viết về thành phố công nghiệp Manchester bằng giọng văn của một fan cuồng nhiệt của Arsenal FC

                              
Cũng thích “Níu vào mùa cũ. Chỉ thấy lạnh bàn tay. Những cơn mưa cũng đã thành quá khứ …” (thơ Giáng Uyên).

Chợt thèm một tách cà phê số 1 buổi tối, và Espresso buổi sáng ở Trung Nguyên Pasteur 
năm xưa.













                                                                                                                Espresso

 



MỤC LỤC

LỜI GIỚI THIỆU

Những câu chuyện kể của Uyên
(Nguyễn Trọng Chức- Báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần)

CHÂU ÂU
Đi uống cà phê
Những giấc mơ chưa hết
Hoa xứ người ta
Phố yêu

ANH

London ngày không sương mù
Một ngày ở thành phố “Anh” nhất nước Anh
Đi tìm dấu vết The Beatles
Một lần đến Notting Hill
Manchester những ngày gió
Quê quán tôi xưa…
Bóng đá Anh, một năm nhìn lại
Lộng gió Devon
Nhà mình ở Southampton

ÁO

Giáng sinh trắng
Hoài Vienna
Người ở thành phố lạ, ngày cuối năm

BỈ

Brussels, ngôi làng thủ đô

ĐỨC

Những mái nhà cổ tích, vườn bia và sauerkraut

HÀ LAN

Sông nước Amsterdam

HI LẠP

Ngàn năm Athens
Đảo Evia và mùa thu Địa Trung Hải

LIECHTENSTEIN

Liechtenstein, nhỏ bé và bình yên

PHÁP

Paris ẩm thực
Này hoa Paris…

SCOTLAND

Nhớ những ngày Edinburgh Festival

TÂY BAN NHA

Barcelona, Barcelona
Biết đâu, Lloret de Mar…

THỤY ĐIỂN

Lịch lãm Stockholm

THỤY SĨ

Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương
Lucern, phố cổ muôn màu
Braunwald, phố núi đầy sương…

XỨ WALES

Làng mạc êm đềm

Ý

Ăn Ý
Verona, phố xá mơ màng

THAY LỜI KẾT

Thứ Hai, 25 tháng 6, 2007

Biết - Không Biết

Phạm Tường Vân sinh năm 1972, tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Hà Nội. Có thời gian theo học khóa V trường viết văn Nguyễn Du. Cô đã cùng Nguyễn Vĩnh Tiến, Lưu Sơn Minh, Lã Thanh Tùng, Dạ Thảo Phương lập nên nhóm thơ Hoa Lạ khá nổi tiếng trong sinh viên Hà Nội. Giải thưởng thơ mà Vân thích nhất là giải Thanh Xuân (cô đoạt giải này cùng Nguyễn Quyến năm 1993), tên một giải thơ “nặng ký” do nhà thơ Nguyễn Quang Thiều và một nhóm bạn cùng chí hướng cách tân thơ với ông sáng lập. 

Biết - Không Biết

Biết ở nhà, Không Biết đi chơi
Không Biết ngủ, Biết nằm nghĩ ngợi linh tinh đủ thứ
Không Biết hát toáng những bài ca cả nhạc và lời đều không biết
Biết bị đau mắt
Không Biết vẽ tranh màu mè be bét
Biết bị đau tai
Không Biết làm thơ tán gái...

Người ta cho Không Biết nhiều tình và tiền
Không Biết bị gọi nhầm tên
Không Biết tưởng mình là Biết...

Biết là cái kén
Không Biết là sợi tơ
Không Biết là cái kén
Biết là sợi tơ...

1998

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2007

Sài Gòn mưa thứ ba.

Người tài xế già kiên nhẫn che dù cho đến khi người khách thứ 15 bước lên xe.
Vài giọt mưa ngược gió đổ ập vào trong. Ngoài cửa xe, mấy giọt mưa bị chia lìa ... quyến luyến ...
1.      Mưa ầm ập tới.
Những người bán hàng trên vỉa hè không kịp tóm lấy bốn góc tấm ni-lon bày hàng mà chạy đi tránh mưa.
Cô gái nhỏ bán bánh cam - giọng Quảng Ngãi đặc sệt, nhanh tay đậy tấm nilon mỏng phủ lên mâm bánh, nói như  reo: A mưa rồi. Thế này là Má, Ba đỡ cực!
Bà bác tóc hoa râm đang dở tay với những len, những móc … cũng rất nhanh, rời ghế ngồi, kéo mái che di động cho tủ thuốc lề đường.
Một cô quần lửng, một anh cravat nghiêm chỉnh chạy thẳng xe lên lề đường đang  lát gạch con sâu nham nhở - trú mưa.
Một người phụ nữ gò lưng trên chiếc xe chở đầy bắp nấu - được trùm kín trong tấm phủ màu xanh. Mùi bắp nếp quệt vào mặt. Thơm đến ngọt lòng.
Mấy cô bé học trò xinh xinh trong áo đi mưa cánh bướm đủ sắc màu, tươi vui bên những nét mưa. Mà không chỉ có áo đi mưa cánh bướm nhỏ xinh đâu, đường phố trong mưa cũng không chỉ ngập trong những thanh âm quen thuộc của tiếng rít bánh xe, tiếng còi hụ, tiếng gió xôn xao hay tiếng lá cây rì rào … mà còn rộn lên với những sắc áo đi mưa đủ màu, những dòng chữ nhảy múa .. Những bụi, những khói, những kaki, katê, len, lụa, jean … biến mất, nhường chỗ cho nhựa tổng hợp, cho những dòng chữ trắng xanh đỏ vàng, logo công ty, cơ quan, xí nghiệp … bằng hai thứ tiếng Việt Anh. Không còn là những Mai những Lan những Cúc những Trúc nữa mà đã thành những Insurance, những Communication, những Bank, những Stock … Không còn là thời trang thun Couple mà đã thành áo đi mưa hai đầu lãng mạn .. Trên vỉa hè, dưới mái hiên nhỏ xíu của một ngôi nhà cũ kỹ giữa phố thị sầm uất, đã không còn vest-váy-short-chemise … nữa mà chỉ là những kẻ trú mưa – như nhau – nghênh ngang ngắm trời - bừng mắt giữa màn mưa.

Cali
có mưa không hay trời mát mẻ khiến có thể quần short áo may-ô đi dạo trong vườn nhà!
Marseille có mưa không hay nét cổ kính vẫn chìm dưới tiết trời oi ả!
Miền Trung Việt Nam có mưa không hay bên mâm cơm chiều đạm bạc, Má, Ba của cô nhỏ bán bánh cam ở Sài Gòn đang lo con mình mắc mưa, rồi tiết kiệm mà ăn bánh thay cơm, rồi ốm đau ập xuống!
2.      Trong ngôi nhà cũ kỹ giữa phố thị sầm uất.
Có ai đang để trí tưởng tượng bay lên mà khỏa nước dưới chân?
Có ai đang dùng những nét mưa nghiêng nghiêng để chải lại mái tóc đã nhuốm vài sợi bạc, để vẽ lại cuộc đời mình?
Có ai đang lắng nghe tiếng sấm rền để lồng ngực như vỡ tung về một ngày không xa lắm … hai mái đầu xanh trong mưa – tí tách
Có ai đang bừng cháy bỗng tắt lịm như bếp than hồng bị cái bạo tàn của nước vẩy vào mà tắt ngúm, tiếng ‘xèo xèo’ thốt ra nghe thật thê lương – như tiếng lòng rạn nứt?
3. Mưa trong lòng.
Mưa.
Có người nghe mưa.
Có người ngắm mưa.
Có người chỉ thích nghe nhạc trong mưa.
Có người chìm giữa những khúc ca ngày mưa.

Không đoan chắc người ca sĩ khi ghi âm những khúc ca về mưa ấy có thực sự “nghe mưa trong lòng”; nhưng đoan chắc rằng những-kẻ-đang-nghe-khúc-ca-ngày-mưa là những-kẻ-yêu-mưa, hay chí ít cũng cảm thấy thanh-bình-trong-mưa; dù là Tình-Khúc-Chiều-Mưa (Nguyễn Ánh 9) với “…tình xa nên tình sầu … tình yêu phai nhạt màu …’ để biết ‘tìm đâu…’; dù là mới “… chiều mưa ngày nào sánh bước bên nhau …” để rồi “… chiều nay một mình chiếc bóng đơn côi …” thì dường như người ta đang dành một phút sống thực - với-chính-mình, để lòng lên tiếng “…xa nhau trọn đời vẫn nhớ thương nhau…”bởi “… thương người về buốt giá trên đường xa…”,cho dù “… thương nhiều rồi cũng cách xa mà thôi …” vậy (Thương nhau ngày mưa – Nguyễn Trung Cang)
   
Sáng nay ta thấy mưa về trong mắt cô bé con đang cùng Má rong ruổi mưu sinh dọc đường gió bụi …

Trưa nay mưa về trên đám cây xanh đang vươn mình hòa sự sống …

Chiều nay có mưa. Mưa phủ trắng con đường chàng trai đang đi đón người yêu. Mưa tát vào mặt người đàn ông cõng trên lưng con búp bê bằng vải vụn …

Tối nay mưa. Cô gái nâng niu cụm hoa xuyến chi bên ô cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng nhờ nhờ.

Bé con ru búp bê bằng vải vụn …

Ánh sáng lòng rực rỡ.

Tình thương yêu vẫn vẹn nguyên trong mưa.


Khuya nay mưa không dứt.
Gió miên man. Gió lùa.

Đám xuyến chi oằn mình, run rẩy.
Búp bê vải vụn rách toạc mấy đường.

Này cô gái, này bé con ơi, đừng khóc khi trời mưa, vì ta không biết được đâu là mưa, đâu là nước mắt …

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2007

… Để người về hát đêm hồng …


Ta giật mình, bước vội đến cuối phòng, khép hai cánh cửa đang lồng lộng đón gió.  “Dấu chân địa đàng” đang in trong lòng ta; ngoài kia “Trời buông gió … và mây về ngang bên lưng đèo …”.
Gió to lắm. Gió muốn giật tung hai cửa sổ kia!
Ta khép vội cửa. “Ngựa buông vó … người đi chùng chân đã bao lần’. Ta đoạn tuyệt với những thanh âm đầy sức sống ngoài kia. Lòng ta chùng xuống, đã chùng xuống …
Nhưng ta không thể chối bỏ những cành cây nghiêng ngả ngoài kia; không thể rẫy ruồng từng ‘dải lụa mưa’ đang rì rào chối bỏ trời mà đẫm đất; không thể dễ dàng  “một đời bỏ ngõ đêm hồng” vậy.
Mưa gió. Gió mưa. Có bao nhiêu người đang cất tiếng ca, đang hòa tiếng khóc làm một. Có phải như là “tiếng ca bắt nguồn từ đất khô, từ mưa gió …” không?!
Ta không thể nghe tiếng mưa dù ta nhìn rõ màn mưa. Ta không thể nghe em khóc nhưng ta nhìn rõ  “ngoài trời còn dâng nước lên mắt em …
Và ta nhớ! Chao ôi là nhớ, nhớ tiếng hát em sóng sánh trời đêm, như một cốc rượu nếp than đậm buồn. Ta trở mình giữa thinh không. Ta mượn vay tiếng hát em qua từng đêm vắng xa, khi tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vùi ...”. Rồi màn đêm buông xuống, đôi mắt đã mỏi mòn vẫn nghe được trái tim mình “ … nửa đêm tiếng ca lên như than phiền …” trong đêm  ...

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2007

Ngày Tết thứ ba

Tối mùng 3 rồi.

Hôm nay ngồi vào bàn viết sớm hơn, vì chị xem phim Hàn Quốc. Mấy hôm trước toàn là lọ mọ dậy khi đã sang ngày mới, khi mọi người đã đi nằm.

Để đồng hồ reo lúc 5h30 sáng, nhưng khi cô bé kêu Wake Up thì lại với tay bóp mũi một cái mà quên mất hôm nay là mùng 3 Tết. Đến khi choàng tỉnh dậy thì đã … hơn 7h. Hớt hải chạy vù ra chợ. Chợ mùng 3 họp từ 2, 3 giờ sáng, thế mà 7h mình mới góp mặt.

Nhớ đời.

Đi chợ trễ nên chẳng còn gì mua cúng tiễn ông bà. Gà có hai con làm sẵn (cha mẹ ơi L). Cá thì cá lóc từ trên xuống dưới. Tôm đắt vô cùng. Hàng thịt heo duy nhất đông nghịt người. Nghe loáng thoáng từ xa “em lấy giò chị, em lấy đùi chị, chị ơi móng em, mỡ em, … J”.

Chột dạ.

Trái cây lơ thơ. Chắc tại mình đi trễ. Mọi năm đi chợ lúc 5h30 thì trái cây vẫn còn ê hề. Bây giờ thì … đúng là hiu hắt. Dăm ba trái quít đỏ bọc nilon (ăn chắc nhạt thếch L), một ít mận hườm hườm, vài chục xoài non da nhăn nheo vì dú ép (ai bảo non là không nhăn đâu nào ? J).

Dạo tới dạo lui 15 phút, tặc lưỡi, lắc đầu chán chê rồi cũng phải mua một ít đồ (ai bảo đi trễ mần chi J). Dọn một bàn nho nhỏ, đốt vài ba nén nhang tiễn ông bà. Cũng không nhớ là mình đã khấn điều chi nữa, nhưng một vài hình ảnh có thoáng qua.

Mơ hồ.

Trưa lên NET gặp chị gái. Chị bảo đọc mail mình thấy được, nghe được, và ngửi được cả không khí Tết, hương vị Tết Sài Gòn. Lại bảo chẳng biết café Cao Minh của ai mà con bé này hắn đòi đi uống miết!

Cô bé cháu gái 2 tuổi rưỡi tí tách “chúc dì Mập có bồ”.

Cười.

Chiều Sài Gòn qua chầm chậm.

Nghe phone của cô bạn gái ở xa, thấy ấm lòng.

Ghé nhà cô bạn hàng xóm. Nghe than vãn chuyện thế thái nhân tình. Vài lời khuyên bạn mà sao lòng nhẹ tênh. Mình quen rồi chăng ?

Lòng nhẹ lắm.

Lại lang thang trên NET, đọc những bài báo Xuân. Đọc luôn cả những bài báo từ hăm mấy Tết mà vẫn thấy hào hứng. Rồi chợt nhớ ra Sài Gòn Tết này trời không nắng lắm. Cũng chẳng có cơn mưa phùn nào. Dường như đất trời đang dịu lại. Hay tại … ?

Êm đềm.

Gần 22h đêm. Vạn vật đều lắng xuống. Không tiếng chó sủa, không tiếng gà gáy (???), không tiếng cười đùa, cũng chẳng có tiếng cãi nhau.

Ngoài phố chắc mọi người vẫn còn xúng xính áo quần, xe cộ vẫn còn nhộn nhịp lắm lắm! Ai cũng biết hôm nay mùng 3, có ai nhớ hôm nay cũng là thứ bảy không nhỉ ? J

Thênh thang.

Bản nhạc Boulevard nhè nhẹ. Chẳng hiểu rõ lời, nhưng vẫn thích nghe bằng tiếng Pháp hơn. Nhắc đến nhạc mới nhớ, Tết này được nghe Happy New Year nhiều hơn hẳn mọi năm, nhưng lại không thấy vui như khi còn nghe nhờ từ bên nhà hàng xóm hay trên truyền hình. Không biết tại sao nữa.
It’s the end of …

Ừ thế là cũng sắp hết Tết rồi đó.

Ngày mai là Chủ Nhật, 25/01/2004.

Nhịp sống lại bình thường.

Chào tháng Hai.
(Sài Gòn, Xuân Giáp Thân 2004)