Ta giật mình, bước vội đến cuối phòng, khép hai cánh cửa đang lồng lộng đón gió. “Dấu chân địa đàng” đang in trong lòng ta; ngoài kia “Trời buông gió … và mây về ngang bên lưng đèo …”.
Gió to lắm. Gió muốn giật tung hai cửa sổ kia!
Ta khép vội cửa. “Ngựa buông vó … người đi chùng chân đã bao lần’. Ta đoạn tuyệt với những thanh âm đầy sức sống ngoài kia. Lòng ta chùng xuống, đã chùng xuống …
Nhưng ta không thể chối bỏ những cành cây nghiêng ngả ngoài kia; không thể rẫy ruồng từng ‘dải lụa mưa’ đang rì rào chối bỏ trời mà đẫm đất; không thể dễ dàng “một đời bỏ ngõ đêm hồng” vậy.
Mưa gió. Gió mưa. Có bao nhiêu người đang cất tiếng ca, đang hòa tiếng khóc làm một. Có phải như là “tiếng ca bắt nguồn từ đất khô, từ mưa gió …” không?!
Ta không thể nghe tiếng mưa dù ta nhìn rõ màn mưa. Ta không thể nghe em khóc nhưng ta nhìn rõ “ngoài trời còn dâng nước lên mắt em …”
Và ta nhớ! Chao ôi là nhớ, nhớ tiếng hát em sóng sánh trời đêm, như một cốc rượu nếp than đậm buồn. Ta trở mình giữa thinh không. Ta mượn vay tiếng hát em qua từng đêm vắng xa, khi “tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vùi ...”. Rồi màn đêm buông xuống, đôi mắt đã mỏi mòn vẫn nghe được trái tim mình “ … nửa đêm tiếng ca lên như than phiền …” trong đêm ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét