Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Tháng 7. Mưa. Không mưa.


Tháng 7, dường là tháng của những chia tay.
Năm trước, khi những cơn mưa bắt đầu rơi trắng phố thị Sài Gòn, em về lại với quê mẹ, nơi đó có cuộc sống mới, vất vả hơn thời thiếu nữ, mà có lẽ buồn hơn, khi có những niềm riêng chưa thốt nên lời.

Ngày em đi, mưa nhiều lắm đấy! Không rõ ngày trở về, Hà Nội có mưa không.
Mắt hãy thôi buồn, em gái ạ, để tôi còn thấy mặt trời rực rỡ trên vai em. Mặt trời của em, vô tư lắm, hồn nhiên lắm. Đừng để vầng dương ấy sớm bị mờ bởi những đám mây mù che phủ - nghe em!

Năm nay.

Tháng 7.
Tháng 7 chưa phải mùa ngâu.
Không có những chia ly thời hoa đỏ.
Không có ngậm ngùi tử sanh.
Nhưng có những lo toan, vụn vặt đấy mà còn vướng víu khi ngày nắng lên.

Thời gian, ôi thời gian! Có khi những lo lắng trong ta đã toan về già hơn cả tháng ngày đang đến. Giật mình, khi đã thôi nghĩ đến trở về - ra đi.

Ngoài kia, nơi kia, nhịp sống còn ồn ào hối hả hơn dòng sông đời ta đang chảy. Ta muốn chi?! Ta trông đợi điều gì ở ngày mai?!


Chỉ còn là những lo toan vụn vặt - cho ta - quanh ta - cho cả em bởi lắm khi ta chẳng đọc được suy nghĩ của chính mình.

"Về đi em" - ấy là lời hát cho bao người con gái khác - nhưng không là lời hát cho em.

Hà Nội ngày trở về - sẽ không đầy nắng, chẳng đầy gió, và cũng không còn cơn gió lạnh nào làm buốt lòng em đâu!

Đi.
Và nhớ!

Tháng 7.
Tháng 7.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét