Thứ Năm, 25 tháng 6, 2009

Liveshow V/C.

Bắt chước bạn LL, sưu tầm những bài thơ.

Tặng cho những ai tìm thấy mình trong đó, dẫu không tặng thì những câu thơ ấy dường cũng đã là tiếng lòng ...

Nếu


Nếu một ngày ta thành chồng thành vợ
Rất có thể em sẽ thôi không làm thơ
Bận bịu sớm hôm làm một bà nội trợ
Suốt ngày cằn nhằn, sao anh không về trưa

Rất có thể những khi trời đổ mưa
Em sẽ không nhắn tin giục anh mặc thêm áo khoác
Bởi khi ấy em đang bạc mặt
Cất áo vào trong nhà

Rất có thể vào những chiều lãng mạn
Dạo bước trên sân nghe tiếng gió thầm thì
Em lại ghé vào tai anh thủ thỉ‘’Gía thịt lên rồi, xăng cũng tăng’’

Rất có thể vào một ngày trời nắng
Em bỗng báo rằng :’’ Đã có thai’’
Và thế là tàn một đời trai
Từ bây giờ anh sẽ là một ông bố

Sẽ không còn những đêm khuya ngồi ở café Phố
Chén tạc chén thù xem Manchester
Anh của em sẽ mệt đến bơ phờ
Vì phải chăm một bà vợ chửa

Rất có thể anh sẽ ngồi ước :’’ Gía ngày xưa’’
Và tiếc nuối những tháng ngày trai trẻ
‘’ Nếu ngày xưa mình không dại thế
Đến bây giờ số phận đâu tang thương ‘’

Rất có thể trong những giây phút qua đường
Anh mải liếc theo những bóng hồng mới lạ
Những mỹ từ ngọt ngào :’’ yêu em quá’’
Giờ bỗng chuyển thành :’’ Con quỷ cái tác ta ‘’

Rất có thể khi nhớ lại những tháng ngày đã qua
Anh bỗng thấy em sao mà thay đổi quá
Không má hồng đào, không môi mềm mới lạ
Không nụ cười duyên, không cái liếc đến tình

Em không còn là một cô bé xinh xinh
Mà sẽ thành một con chằn tinh khát máu
Cứ cuối tháng là bắt đầu hau háu
Tịch thu của anh từng đồng lương

Rất có thể trong giây phút ‘’ yêu đương ‘’
Anh bỗng giật mình vì tiếng con gào khóc
Tất cả thiên đường bỗng chốc
Hóa thành việc thay tã cho con

Chúng ta không còn là vợ chồng son
Để cuối tuần dẫn nhau đi xem ca nhạc
Không còn nhé, những chuyện tình ‘’ màn bạc’’
Cuộc sống đời thường chẳng được như mơ

Tất cả điều ấy có thể sẽ xẩy ra khi ta là chồng, là vợ
Có gia đình và những đứa con ngoan
Hàng ngày trăm vạn sự phải lo toan
Anh và em liệu có những phút giây mà tình tứ

Chúng ta có lẽ sẽ cãi nhau, khóc lóc và giận dữ
Nhưng tất cả sẽ qua đi, vì chúng ta là mẹ, là cha
Tình yêu nồng nàn thời trai trẻ phù hoa
Sẽ ngày một dạt dào theo năm tháng

Và sau này, cứ mỗi độ xuân sang
Ngắm những đứa cháu, đứa con bên hiên nhà đón Tết
Anh và em sẽ ấm lòng giữa gió mùa đông giá rét
Khi tình yêu là ngọn lửa cuộc đời
Dẫu năm tháng trôi!

(st)


*******************************


(Bài này tui không biết tựa)

Mình sống với nhau đã hai mươi lăm năm
Giờ bắt chước người ta cũng làm kỷ niệm hai mươi lăm năm ngày cưới!
Em rạng rỡ cười như hồi nào làm cô dâu mới
Dẫu biết có một thời anh chẳng yêu em.

Dẫu biết có một thời anh trăn trở nỗi niềm riêng
Cứ đau đáu dõi theo hình bóng khác
Em đọc thấy điều này trong ánh mắt
Trong nụ hôn và trong cả lúc chúng mình…
( Chăn gối lặng thinh, em cũng lặng thinh! )

Anh vẫn đi về trong bề bộn cuộc mưu sinh
Lo lắng cho vợ con từng miếng ăn giấc ngủ
Trong nhà mình anh là bóng cây đại thụ
Che chở mẹ con em qua giông bão cuộc đời.

Nhưng hình như đằng sau bóng thụ cao vời
Vẫn còn chút hoàng hôn chưa chịu tắt
Vẫn ánh mắt nhìn hiu hắt
Khi những cơn mưa bất chợt đổ về.

Có gì bí ẩn sau giọt mưa kia ?!
Em muốn hỏi nhưng ngại không dám hỏi
Chỉ biết yêu anh và chờ đợi…

Có hôm má về thăm em muốn nói
Muốn thở than nhưng lại sợ má buồn
Chỉ biết tìm khuây trong mỗi sáng tới trường
Trong mỗi tối ngồi bên trang giáo án.

Có những lúc trải lòng cùng chúng bạn
Cũng chẳng dám nói ra vì sợ bạn cười
Rồi bỗng một lần trong cơn mưa rơi
Anh quày quả ra đi.Lòng em trĩu nặng.

Theo sau anh qua mấy con ngõ vắng
Em bắt gặp trong mưa chiều bãng lãng
Có giọt nước mắt buồn của hai kẻ chia tay.

Em trở về đi như người say
Bóp nát trong tay câu ca dao bỏ dở
Nuốt ngựơc vào lòng đắng cay số phận
Vì sợ con mình chúng nó tủi thân.

Anh lại đi về và lại lo toan
Tất bật chắt chiu cho con cho vợ
Khi những cơn mưa bên trời chợt đổ
Thấy anh không còn xao xuyến thẫn thờ
Không hắt hiu buồn bên cửa sổ nhìn mưa
Em biết trong anh hoàng hôn xưa đã tắt.

Em lại đọc thấy điều này trong ánh mắt
Trong nụ hôn và trong cả lúc chúng mình…
Giờ đây bên anh em thấy mình trẻ lại
Nghe tình yêu bắt đầu ở tuối bốn mươi lăm.

Buổi tối soi gưong thấy tóc mình chớm bạc
Em chợt mơ về ngày cưới năm mươi năm.

(st)



*******************************

Lời tỏ tình sau bốn mươi năm

Kẻ làm đẹp đeo vàng bảy tuổi
Người làm giàu cất giữ vàng mười
Chúng ta chỉ có bốn mươi năm vàng đá
Để giành riêng tặng nhau thôi.

Bốn mươi năm chưa đi hết cuộc đời
Nguyện ước trăm năm răng long đầu bạc
Nhưng trái tim em vẫn rộn ràng ca hát
Chúng mình đang sống ở bên nhau.

Vàng của chúng ta tính tuổi bằng những sợi tóc trên đầu
Đã bạc trắng bởi vô vàn ngọt đắng
Đôi mắt nai xưa, vết chân chim chẳng còn đếm nổi
Đôi vai rắn rỏi xưa giờ cong vòng như dấu hỏi
Nhưng bốn mươi năm rồi
Anh vẫn muốn cưới một mình em.

Lưu Thị Lương

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Ngày Nghiêm Phụ.

(Nhị thập tứ hiếu)

“Đời Đông-Hán, Hoàng-Hương chín tuổi,
Khuất bóng từ dõi dõi nhớ thương,
Hạt châu khôn ráo hai hàng,
Tiếng đồn vang dậy trong làng đều khen,
Thờ Nghiêm-Phụ cần chuyên khuya sớm,
Đạo làm con chẳng dám chút khuây,
Trời khi nắng Hạ chầy chầy.
Quạt cho màn gối hơi bay mát rầm,
Trời Đông buổi sương đầm tuyết thắm,
Ấp hơi mình cho ấm chiếu chăn,
Nhờ con Cha đươc yên thân,
Bốn mùa không biết có phần Hạ, Đông,
Tiếng Hiếu-Hạnh cảm lòng Quận-Thú,
Biển nên treo chói đỏ vàng son,
Cho hay tuổi trẻ mà khôn,
Nghìn thu biết đạo làm con mấy người?”

Tháng 7. Mưa. Không mưa.


Tháng 7, dường là tháng của những chia tay.
Năm trước, khi những cơn mưa bắt đầu rơi trắng phố thị Sài Gòn, em về lại với quê mẹ, nơi đó có cuộc sống mới, vất vả hơn thời thiếu nữ, mà có lẽ buồn hơn, khi có những niềm riêng chưa thốt nên lời.

Ngày em đi, mưa nhiều lắm đấy! Không rõ ngày trở về, Hà Nội có mưa không.
Mắt hãy thôi buồn, em gái ạ, để tôi còn thấy mặt trời rực rỡ trên vai em. Mặt trời của em, vô tư lắm, hồn nhiên lắm. Đừng để vầng dương ấy sớm bị mờ bởi những đám mây mù che phủ - nghe em!

Năm nay.

Tháng 7.
Tháng 7 chưa phải mùa ngâu.
Không có những chia ly thời hoa đỏ.
Không có ngậm ngùi tử sanh.
Nhưng có những lo toan, vụn vặt đấy mà còn vướng víu khi ngày nắng lên.

Thời gian, ôi thời gian! Có khi những lo lắng trong ta đã toan về già hơn cả tháng ngày đang đến. Giật mình, khi đã thôi nghĩ đến trở về - ra đi.

Ngoài kia, nơi kia, nhịp sống còn ồn ào hối hả hơn dòng sông đời ta đang chảy. Ta muốn chi?! Ta trông đợi điều gì ở ngày mai?!


Chỉ còn là những lo toan vụn vặt - cho ta - quanh ta - cho cả em bởi lắm khi ta chẳng đọc được suy nghĩ của chính mình.

"Về đi em" - ấy là lời hát cho bao người con gái khác - nhưng không là lời hát cho em.

Hà Nội ngày trở về - sẽ không đầy nắng, chẳng đầy gió, và cũng không còn cơn gió lạnh nào làm buốt lòng em đâu!

Đi.
Và nhớ!

Tháng 7.
Tháng 7.

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

Ờ.


"Loanh quanh, mê mải mà quên đời mình còn em!"

Con nhỏ giang hồ Gò Té có nói chi đâu mà thằng Heo thiệt thà đến thấy thương vậy trời!

Ờ, thì hai đứa nó xa thì thiệt xa, mà nỗi nhớ nào đâu ngắn lại. Thôi coi như là thử thách, là chướng ngại ...

Ủa mà sao con nhỏ mình lại ngồi hóng hớt chuyện hai đứa nhỏ chi ta?! Hay do mình hay quên, nên cứ phải nhớ!!