Tặng cho những ai tìm thấy mình trong đó, dẫu không tặng thì những câu thơ ấy dường cũng đã là tiếng lòng ...
Nếu
Nếu một ngày ta thành chồng thành vợ Rất có thể em sẽ thôi không làm thơ Bận bịu sớm hôm làm một bà nội trợ Suốt ngày cằn nhằn, sao anh không về trưa
Rất có thể những khi trời đổ mưa Em sẽ không nhắn tin giục anh mặc thêm áo khoác Bởi khi ấy em đang bạc mặt Cất áo vào trong nhà
Rất có thể vào những chiều lãng mạn Dạo bước trên sân nghe tiếng gió thầm thì Em lại ghé vào tai anh thủ thỉ‘’Gía thịt lên rồi, xăng cũng tăng’’
Rất có thể vào một ngày trời nắng Em bỗng báo rằng :’’ Đã có thai’’ Và thế là tàn một đời trai Từ bây giờ anh sẽ là một ông bố
Sẽ không còn những đêm khuya ngồi ở café Phố Chén tạc chén thù xem Manchester Anh của em sẽ mệt đến bơ phờ Vì phải chăm một bà vợ chửa
Rất có thể anh sẽ ngồi ước :’’ Gía ngày xưa’’ Và tiếc nuối những tháng ngày trai trẻ ‘’ Nếu ngày xưa mình không dại thế Đến bây giờ số phận đâu tang thương ‘’
Rất có thể trong những giây phút qua đường Anh mải liếc theo những bóng hồng mới lạ Những mỹ từ ngọt ngào :’’ yêu em quá’’ Giờ bỗng chuyển thành :’’ Con quỷ cái tác ta ‘’
Rất có thể khi nhớ lại những tháng ngày đã qua Anh bỗng thấy em sao mà thay đổi quá Không má hồng đào, không môi mềm mới lạ Không nụ cười duyên, không cái liếc đến tình
Em không còn là một cô bé xinh xinh Mà sẽ thành một con chằn tinh khát máu Cứ cuối tháng là bắt đầu hau háu Tịch thu của anh từng đồng lương
Rất có thể trong giây phút ‘’ yêu đương ‘’ Anh bỗng giật mình vì tiếng con gào khóc Tất cả thiên đường bỗng chốc Hóa thành việc thay tã cho con
Chúng ta không còn là vợ chồng son Để cuối tuần dẫn nhau đi xem ca nhạc Không còn nhé, những chuyện tình ‘’ màn bạc’’ Cuộc sống đời thường chẳng được như mơ
Tất cả điều ấy có thể sẽ xẩy ra khi ta là chồng, là vợ Có gia đình và những đứa con ngoan Hàng ngày trăm vạn sự phải lo toan Anh và em liệu có những phút giây mà tình tứ
Chúng ta có lẽ sẽ cãi nhau, khóc lóc và giận dữ Nhưng tất cả sẽ qua đi, vì chúng ta là mẹ, là cha Tình yêu nồng nàn thời trai trẻ phù hoa Sẽ ngày một dạt dào theo năm tháng
Và sau này, cứ mỗi độ xuân sang Ngắm những đứa cháu, đứa con bên hiên nhà đón Tết Anh và em sẽ ấm lòng giữa gió mùa đông giá rét Khi tình yêu là ngọn lửa cuộc đời Dẫu năm tháng trôi!
(st)
*******************************
(Bài này tui không biết tựa)
Mình sống với nhau đã hai mươi lăm năm Giờ bắt chước người ta cũng làm kỷ niệm hai mươi lăm năm ngày cưới! Em rạng rỡ cười như hồi nào làm cô dâu mới Dẫu biết có một thời anh chẳng yêu em.
Dẫu biết có một thời anh trăn trở nỗi niềm riêng Cứ đau đáu dõi theo hình bóng khác Em đọc thấy điều này trong ánh mắt Trong nụ hôn và trong cả lúc chúng mình… ( Chăn gối lặng thinh, em cũng lặng thinh! )
Anh vẫn đi về trong bề bộn cuộc mưu sinh Lo lắng cho vợ con từng miếng ăn giấc ngủ Trong nhà mình anh là bóng cây đại thụ Che chở mẹ con em qua giông bão cuộc đời.
Nhưng hình như đằng sau bóng thụ cao vời Vẫn còn chút hoàng hôn chưa chịu tắt Vẫn ánh mắt nhìn hiu hắt Khi những cơn mưa bất chợt đổ về.
Có gì bí ẩn sau giọt mưa kia ?! Em muốn hỏi nhưng ngại không dám hỏi Chỉ biết yêu anh và chờ đợi…
Có hôm má về thăm em muốn nói Muốn thở than nhưng lại sợ má buồn Chỉ biết tìm khuây trong mỗi sáng tới trường Trong mỗi tối ngồi bên trang giáo án.
Có những lúc trải lòng cùng chúng bạn Cũng chẳng dám nói ra vì sợ bạn cười Rồi bỗng một lần trong cơn mưa rơi Anh quày quả ra đi.Lòng em trĩu nặng.
Theo sau anh qua mấy con ngõ vắng Em bắt gặp trong mưa chiều bãng lãng Có giọt nước mắt buồn của hai kẻ chia tay.
Em trở về đi như người say Bóp nát trong tay câu ca dao bỏ dở Nuốt ngựơc vào lòng đắng cay số phận Vì sợ con mình chúng nó tủi thân.
Anh lại đi về và lại lo toan Tất bật chắt chiu cho con cho vợ Khi những cơn mưa bên trời chợt đổ Thấy anh không còn xao xuyến thẫn thờ Không hắt hiu buồn bên cửa sổ nhìn mưa Em biết trong anh hoàng hôn xưa đã tắt.
Em lại đọc thấy điều này trong ánh mắt Trong nụ hôn và trong cả lúc chúng mình… Giờ đây bên anh em thấy mình trẻ lại Nghe tình yêu bắt đầu ở tuối bốn mươi lăm.
Buổi tối soi gưong thấy tóc mình chớm bạc Em chợt mơ về ngày cưới năm mươi năm.
Bốn mươi năm chưa đi hết cuộc đời Nguyện ước trăm năm răng long đầu bạc Nhưng trái tim em vẫn rộn ràng ca hát Chúng mình đang sống ở bên nhau.
Vàng của chúng ta tính tuổi bằng những sợi tóc trên đầu Đã bạc trắng bởi vô vàn ngọt đắng Đôi mắt nai xưa, vết chân chim chẳng còn đếm nổi Đôi vai rắn rỏi xưa giờ cong vòng như dấu hỏi Nhưng bốn mươi năm rồi Anh vẫn muốn cưới một mình em.
“Đời Đông-Hán, Hoàng-Hương chín tuổi, Khuất bóng từ dõi dõi nhớ thương, Hạt châu khôn ráo hai hàng, Tiếng đồn vang dậy trong làng đều khen, Thờ Nghiêm-Phụ cần chuyên khuya sớm, Đạo làm con chẳng dám chút khuây, Trời khi nắng Hạ chầy chầy. Quạt cho màn gối hơi bay mát rầm, Trời Đông buổi sương đầm tuyết thắm, Ấp hơi mình cho ấm chiếu chăn, Nhờ con Cha đươc yên thân, Bốn mùa không biết có phần Hạ, Đông, Tiếng Hiếu-Hạnh cảm lòng Quận-Thú, Biển nên treo chói đỏ vàng son, Cho hay tuổi trẻ mà khôn, Nghìn thu biết đạo làm con mấy người?”
Tháng 7, dường là tháng của những chia tay. Năm trước, khi những cơn mưa bắt đầu rơi trắng phố thị Sài Gòn, em về lại với quê mẹ, nơi đó có cuộc sống mới, vất vả hơn thời thiếu nữ, mà có lẽ buồn hơn, khi có những niềm riêng chưa thốt nên lời.
Ngày em đi, mưa nhiều lắm đấy! Không rõ ngày trở về, Hà Nội có mưa không. Mắt hãy thôi buồn, em gái ạ, để tôi còn thấy mặt trời rực rỡ trên vai em. Mặt trời của em, vô tư lắm, hồn nhiên lắm. Đừng để vầng dương ấy sớm bị mờ bởi những đám mây mù che phủ - nghe em!
Năm nay.
Tháng 7. Tháng 7 chưa phải mùa ngâu. Không có những chia ly thời hoa đỏ. Không có ngậm ngùi tử sanh. Nhưng có những lo toan, vụn vặt đấy mà còn vướng víu khi ngày nắng lên.
Thời gian, ôi thời gian! Có khi những lo lắng trong ta đã toan về già hơn cả tháng ngày đang đến. Giật mình, khi đã thôi nghĩ đến trở về - ra đi.
Ngoài kia, nơi kia, nhịp sống còn ồn ào hối hả hơn dòng sông đời ta đang chảy. Ta muốn chi?! Ta trông đợi điều gì ở ngày mai?!
Chỉ còn là những lo toan vụn vặt - cho ta - quanh ta - cho cả em bởi lắm khi ta chẳng đọc được suy nghĩ của chính mình.
"Về đi em" - ấy là lời hát cho bao người con gái khác - nhưng không là lời hát cho em.
Hà Nội ngày trở về - sẽ không đầy nắng, chẳng đầy gió, và cũng không còn cơn gió lạnh nào làm buốt lòng em đâu!
Cái ngày mà thằng cu Cún giơ tay vẫy, mắt ngấn nước ... đã xa lắm rồi. Cảm giác là xa lắm. Bởi giờ về nhà như một thói quen. Không có ai đón ai đợi.
Không còn ngợp trong những tòa nhà cao tầng ngai ngái mùi máy lạnh khó chịu. Không còn hội chứng nhà cao tầng.
Nhưng ngột ngạt bởi thi thoảng xa xăm đâu đó ùa về ... những nhọc nhằn mưu sinh trong kiếp người.
Có khi bần thần hỏi: sao phải đọa đày kiếp người vậy? Có khi buông một câu lên giọng: "Nấu 1 tô cháo, bỏ phích, chạy 130 cây lên Sài Gòn coi Heo!"
Ờ thì ít ra cái hành động tưởng chừng lãng mạn (mà không kém phần vất vả) ấy không phải ai cũng làm được - nếu không phải là một tình yêu thương (không nói chuyện bà giám đốc hâm mộ ông tài tử cải lương nên kêu tài xế chạy 200 cây mang cho ông 1 ơ cá kho à nghen!)
Chẳng biết thằng Heo có nghe mình, bỏ công chuyện 1 ngày, chạy 130 cây số mang theo cái phích lên Sài thành rồi vòng lại về xứ Vĩnh Long (nay đã lên thành phố)?!
Chẳng biết con nhỏ lưu manh Gò Té có hết cảm mạo vì tô cháo bỏ phích chạy dọc đường?!
Thảng hoặc, đâu đó nghe rung lên - như cọng dây cao su dùng quấn thùng hàng sau xe máy - đứt phụp một cái.
Mặt đường loang loáng nước.
Buổi tối, mưa lúc nào không rõ nữa!
Dòng xe vẫn trôi qua, trôi qua.
Đôi chân nhỏ bé vẫn bước những bước đều.
Nghĩ gì, nghĩ gì trong mưa, hay chỉ là những bước chân đều gõ nhịp!
Lang thang. Ừ thì người ta cũng gọi là lang thang sau cơn mưa.
60 phút chân đã mỏi. Lặng lẽ bước đi trên chiếc cầu dài. Dưới kia là mặt nước đen ngòm. Những mối nối cầu hở, có thể đặt chân xuống ...
Dưới kia, mặt nước loang loáng.
Chòng chành, sóng sánh ... phải lánh xa cái thành cầu mong manh kia ... nếu không muốn mình chạm mặt nước ...
Phố vẫn hoang vu ...
.. Hẹp tay người
...
Đêm về mơ phố ... trăng rơi nhòa trên mái ... mơ như mình quên hết ... quên cả bước chân mình vừa qua đây ...
I have been in love and been alone
I have traveled over many miles to find a home
There’s that little place inside of me
That I never thought could take control of everything
But now I just spend all my time
With anyone who makes me feel the way she does
‘cause I only feel alive when I dream at night
Even though she’s not real it’s all right
‘cause I only feel alive when I dream at night
Every move that she makes holds my eyes
And I fall for her every time
I’ve so many things I want to say
I’ll be ready when the perfect moment comes my way
I had never known what’s right for me
‘til the night she opened up my heart and set it free
But now I just spend all my time
With anyone who makes me feel the way she does
Hạnh phúc là gì? Tôi đã trăn trở bao lần để có một định nghĩa thực sự về nó. Có phải khi bạn thực sự mất đi người yêu, đánh mất hạnh phúc bạn mới thực sự hiểu nó là gì. Còn lại trong tôi lúc này chỉ là cảm giác đã được hạnh phúc.
When I Dream At Night - Khi tôi mơ về đêm, tôi mơ về cô ấy, tôi mơ về một tình yêu đã mất…
Tiếng nhạc đệm của ghi ta, trống và piano đưa tôi về một cõi xa xôi trong quá khứ, nơi tôi và cô ấy đã từng có những phút giây hạnh phúc. Tôi ngồi đây trong căn phòng trống trải, nhớ về mối tình đã mất, nhớ về những phút giây hạnh phúc đã tuột khỏi tầm tay. Nhưng những giấc mơ trong tôi chưa bao giờ lụi tắt, chưa bao giờ, ngày càng trở lên mãnh liệt hơn trong đêm.
Hạnh phúc là gì? Tôi đã trăn trở bao lần để có một định nghĩa thực sự về nó. Có phải khi bạn thực sự mất đi người yêu, đánh mất hạnh phúc bạn mới thực sự hiểu nó là gì. Còn lại trong tôi lúc này chỉ là cảm giác đã được hạnh phúc.
I have been in love and been alone I have traveled over many miles to find a home
Lần đầu tiên nụ hôn ngọt ngào của tôi dành cho cô ấy cũng là lúc thế giới quanh tôi trở nên lung linh và huyền ảo lạ kì. Tôi như đang được bay trên những vì sao, đến những chân trời cao rộng. Tôi đã mơ về một gia đình đầm ấm, những đứa trẻ nô đùa còn tôi và cô ấy ngồi tựa bên nhau. Nhưng, bây giờ thì khác rồi, tôi đang cô đơn.
There’s that little place inside of me That I never thought could take control of everything
Nhưng trái tim tôi lại mách bảo mình hãy tìm lại thiên đường đã mất, tìm lại đi cảm giác đã từng có với cô ấy. Bạn đã từng nghe những giai điệu nhẹ nhàng nhưng da diết này chưa? Hãy nghe và có những rung động như tôi. Nếu bạn đã từng yêu và đã từng đau thì bạn sẽ nhớ rất nhiều, hi vọng rất nhiều để tìm lại cảm giác đã mất. Như tôi vậy.
Tôi đã mơ về một gia đình đầm ấm, những đứa trẻ nô đùa còn tôi và cô ấy ngồi tựa bên nhau. Nhưng, bây giờ thì khác rồi... ( Ảnh: smithsonianeducation.org)
Cô ấy là ai? Là người đã mang lại cho tôi những rung động đầu tiên khiến trái tim tôi thổn thức và lạc nhịp. Tôi chỉ cảm thấy mình đang sống khi tôi mơ về đêm: "Cause I only feel alive when I dream at night” và lần nào tôi cũng bị ngã gục trước cô ấy: “And I fall for her every time”.
I’ve so many things I want to say I’ll be ready when the perfect moment comes my way I had never known what’s right for me ‘til the night she opened up my heart and set it free
Tôi có rất nhiều điều muốn nói.
Tôi sẽ sẵn sàng khi thời khắc hoản hảo đến với tôi.
Tôi đã từng không biết điều gì đúng với mình
cho tới cái đêm cô ấy mở toang và thả tự do trái tim tôi.
Điều tôi mong mỏi nhất lúc này, không gì khác, thay thế cảm giác cô đơn là tình yêu được lấp đầy bằng niềm hạnh phúc như những gì tôi đã từng có cô ấy. Tôi sẽ chỉ dành thời gian với người nào cho tôi cảm giác như tôi đã từng có với cô ấy. Điệp khúc: “But now I just spend all my time. With anyone who makes me feel the way she does” là khát vọng cháy bỏng tôi nghĩ không chỉ riêng tôi mà còn dành cho mọi trái tim còn muốn yêu thương và được yêu thương.
Bài hát ấy đã một thời tôi ngân nga, bởi giấc mơ đôi chân trần trên đồng cỏ cháy ...
Thanh Lam quá điêu luyện trong từng nốt luyến láy ... như người ta đi qua góc khuất của đời mình, dè dặt, mà bước mau ...
Thùy Chi và Anh Khang lại có một lối xử lý khác. Và tâm sự của Hà Hant.
Lòng chùng xuống khi lời bài hát cất lên. Có điều gì cứ ẩn khuất, chập chờn trong nỗi nhớ da diết mong mỏi ai đó trở về.
“Em tôi” là một trong những bài hát khiên người nghe nếu nghe một lần nhất định phải nghe lại bởi những âm thanh da diết và có sức lay động.
Tôi biết đến bài hát rất tình cờ vào một buổi chiều đầy nắng và gió, trong không gian nhỏ hẹp nhưng thực sự giai điệu “Em tôi” khiến tâm hồn ta không sao dứt ra để thoát khỏi sự ám ảnh của vần điệu, của câu chữ, của sự luyến láy.
Đất trời chuyển giao mùa, lúc rực rỡ, lúc buồn mênh mang khi những đám mây nhè nhẹ trôi, che lấp nắng …
“Mây buồn, giấu nắng ở đâu Để mưa nặng hạt em lâu trở về Mây buồn, giấu nắng ở đâu Đề mưa nặng hạt em lâu trở về”
Mây, mưa, nắng và em … bốn đại từ nhân xưng lặp đi lặp lại trong bài hát. Hình ảnh “em” không sao chạm tới được ánh nắng, không sao chạm tới bến bờ hạnh phúc. Dường như em lạc lõng giữa không gian vô cùng của đất trời. Chẳng thể vút bay cao cùng gió, cũng không thể có điểm tựa để bay lên.
Không hiểu sao, câu hát nao lòng: “Mây buồn giấu nắng ở đâu” khiến tôi muốn kéo bản thân mình vào một góc khuất - một góc nào đó trong sự vô cùng của đất trời để ngồi lặng yên và tin góc xa xăm ấy thuộc về mình …Tự hỏi bản thân,
Góc đó liệu có chỗ cho thế giới sắc màu? Góc đó liệu có chỗ cho ánh nắng xuyên màn mây... Góc đó sẽ là điểm tựa để tôi bay lên chứ? Góc đó sẽ vẫn là cuộc sống của tôi ...
Rất lâu rồi tôi vẫn đợi và kiếm tìm cho mình một hành trình. Ở đó tôi là chính tôi. Bước đi dù biết phía trước nhiều lắm những khó khăn. Có lẽ cuộc sống là vậy: yêu thương, tha thứ, vị tha kèm theo nó là những mất mát, những khó khăn, những tổn thương, đau đớn. Không thể khác đi được, nếu bạn may mắn cũng là lúc một người nào đó đang gặp bất hạnh. Nếu bạn vui vẻ chắc chắn ai đó đang phải khổ sở. Nếu bạn được yêu thương cũng là lúc một người nào đó không thể yêu thương nhiều như bạn. Sẽ có lúc ... tôi phải bước ngược, mỏi mệt để trở về với thương yêu nhưng tôi không từ bỏ mà chấp nhận nó như một phần của những mảnh ghép tạo nên cuộc sống của chính tôi.
”Ước gì là gió mùa hè Xua mây mưa để nắng về em tôi Ước là gió thổi mây trôi Để cho tôi ngắm mặt trời em tôi” Dù thế nào, cuộc sống ngày mai vẫn là một ngày mới, vì những mây, những mưa, những khó khăn, những khổ đau sẽ dần tan biến … Mặt trời hiện lên. “Em tôi” trắng trong và tinh khiết bước đi trong ánh nắng đầu mùa dịu ngọt.
Hà Hant
=====================
Em tôi
Nhạc và lời: Thuận Yến Thơ: Trường Giang Ca sĩ: Anh Khang - Thùy Chi
Mây buồn, giấu nắng ở đâu
Để mưa nặng hạt em lâu trở về
Mây buồn, giấu nắng ở đâu
Đề mưa nặng hạt em lâu trở về
Ước gì là gió mùa hè
Xua mây mưa để nắng về em tôi
Ước là gió thổi mây trôi
Để cho tôi ngắm mặt trời em tôi
Mây buồn, giấu nắng ở đâu
Để mưa nặng hạt em lâu trở về
Ước gì là gió mùa hè
Xua mây mưa để nắng về em tôi
Ước là gió thổi mây trôi
Để cho tôi ngắm mặt trời em tôi
Tác giả: Ngô Thụy Miên Ca sỹ thể hiện: Trần Thái Hòa
Tôi đã đi, tôi vẫn đi mãi biết bao giờ trở lại Sàigòn ơi, sao em còn mãi trong tim tôi Ôi những con đường ngày nào còn nghe lá rơi Nụ cười còn tươi nét môi Hay áo mầu phai úa rồi
Tôi đã đi, tôi vẫn đi mãi biết bao giờ trở lại Hỏi lòng nhau cơn mưa nào xóa đi thương đau Bao tháng năm dài miệt mài đời như khói sương Nghìn trùng giòng sông vấn vương Để nhớ thương lệ mắt buồn
Tôi vẫn mơ thành phố cũ lối xưa đi về Dù hồn nghe tái tê, tìm đâu thấy những cơn mộng mê Một ngày nào đó như cánh chim bạt gió Có nghe mùa thu qua xót xa tình phôi pha
Tôi vẫn tin, tôi vẫn tin mãi sẽ có ngày trở lại Để cùng em rong chơi tìm những cánh sao rơi Cho tiếng hát buồn ngày nào nhịp vang phố vui Nụ cười về trên nét môi Hạnh phúc tôi, một góc trời.