Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2008

Khi người đàn ông diễn một vở tuồng.

Khi người đàn ông cất tiếng hát, diễn một vai tuồng, người phụ nữ của đời ông đã không thể cầm được nước mắt. Bởi tuồng, bởi ánh đèn sân khấu là đam mê của cuộc đời bà, nhưng bà đã từ giã nó khi về làm đệ nhị phu nhân của ông, những mong cuộc sống bình lặng, những mong có vòng tay che chở cho đứa con … không cùng dòng máu với ông.

Bà là tất cả ở nửa cuộc đời sau của ông. Nhẫn nhịn, chịu đựng, lo toan, yêu thương, thông cảm … không phải chỉ để đáp lại một tấm chân tình … Sau 18 năm, tình xưa dù vẫn luôn trong lòng nhưng không thể đem ra mà đánh đổi với những ân tình bấy lâu .
 
Khi người đàn ông ấy cất tiếng hát sau lớp mặt nạ tuồng, ông đã không ngại điều đó có thể gợi cho người vợ nhớ đến người tình xưa - một kép hát. Ông bảo ông hát dở lắm, nhưng biết bà yêu thích tuồng nên đã nhờ người dạy, tập hát rất lâu rồi …
 
Đêm. Trời đêm. Tuyết rơi nhè nhẹ. Giọng hát người đàn ông trở nên run rẩy …
Một lần nữa, ông “tạo điều kiện” cho vợ mình đoàn viên với người tình, để cha con, chồng vợ có dịp hội ngộ khi tưởng rằng người xưa đã chết! Nhưng không. Ông đã không một mình. Bởi ông xứng đáng được yêu thương, chăm sóc.
 
Không có con đường nào trọn vẹn.
Tình xưa cũng khép lại bởi cái chết đau thương do những oán thù.
Nghĩa tình chở che cũng đứt đoạn … người đàn ông lìa dương thế mà lòng vẫn khôn nguôi lo lắng cho vợ mình …
 
Chỉ kẻ ở lại là khổ đau.
Trọn kiếp.

Nghỉ hè

Start:     Jul 21, '08 08:00a
End:     Sep 3, '08
Since 21 Jul - 03 Sept

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2008

Chuyện của Nhím và Voi.

Nhím rục rịch chống lầy. Voi có vẻ hơi chạnh lòng, bèn tỉ tê với Ngựa, ra chiều cũng muốn tỏ bày rằng Voi cũng đang có đuôi. Voi cắc cớ hỏi Ngựa 'có chống lầy không?'. Ngựa nói KHÔNG. Voi bảo 'Vậy để Voi lấy chồng'. Ngựa "gà" Voi: "Ờ, lấy chồng đi, rồi có một đứa con là hết buồn thôi ấy mà!". Voi khoặm mặt: '10 năm nữa tớ die ... con tớ ai nuôi?'. Ngựa bảo 'Ngựa nuôi', rồi thòng thêm: 'Nhưng vài năm sau đó Ngựa cũng die. Con Voi thành mồ côi!'.

Nhím bảo 'Để Nhím nuôi!'.

Voi lắc đầu!


Voi ơi là Voi!
Biết làm gì với cậu đây?!

Hay tớ nói lại nhé! Rằng thì là tớ ... sẽ không die sớm ...

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2008

Anh Xuân (ATB) và Tưởng rằng đã quên.




Tưởng rằng đã quên
Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên
Tay em vẫn còn
Dựng đời bão lên
Làm từng vết thương hồn nhiên

.....

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

Nghiêng đời … Xếp lại … Vết thương …

Sài Gòn những ngày mưa.
Lại mưa.
Cái không khí buồn bã ấy có thể xô ngã những ước mong bình lặng nhất: một mình … buông tay cho những giấc mơ trôi.

ATB một tối cuối tuần. Tay đan vào nhau, nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp tim mình …

"Tưởng rằng đã quên … Tay em vẫn còn …"

Còn đây, còn đây những ấm nồng ngày cũ đang cố xua đi cái giá lạnh đang thấm vào hồn … Ôi những vết thương, những vết thương chẳng thể nào hồn nhiên được nữa …

Em nghiêng đôi vai … nghiêng đôi vai … em muốn thả trôi đi những gánh nặng chừng như thanh thoát … Em nhìn cuộc đời … buồn tênh … những cuộc tình ngoài kia cũng buồn tênh … những nụ cười trôi đi, những giọt nước mắt còn đọng lại … Âm thầm một cõi … cho nước mắt trôi đi … nụ cười đọng lại … buốt trái tim …

Chỉ lặng nhìn, không nói năng …

"Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
Để buốt trái tim để buốt trái tim

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai"


Có thể nào xếp lại sắc thu vàng?
Có thể nào buộc mãi gió đông sang?
Hay mãi rồi chỉ thấy đường dài, não nề, chìm khuất … thương người … thương ta …

"Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay"


Tay buông tay … buông tay …
Mãi còn bâng khuâng trên tháng ngày …

Mai này có vui?
Hay mênh mông xa, mênh mông mắt cười … Bước chân đi với niềm tin rằng cõi đời này bao la lắm … sẽ mãi là nỗi nhớ … ngậm ngùi … xa …


"Vẫn thấy bên đời còn có em
Mái nhà năm xưa tóc em còn bay
Gặp nhau giây phút trong đời ấy
Nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài

Mỗi vết thương lành, một nỗi vui
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay
Dù em khẽ bước không thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dài"


Nghiêng đời … Xếp lại … Vết thương …




ATB một tối cuối tuần. Tay đan vào nhau, nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp tim mình …

.....

"Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
Để buốt trái tim để buốt trái tim

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai"


* Để gió cuốn đi (Trịnh Công Sơn) - Bùi Đình Thụy Long.

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2008

"Song for a stormy night" - Secret Garden


The rain beats hard at my window
While you, so softly do sleep
And you can’t hear the cold wind blow
You are sleeping so deep

Outside its dark, the moon hiding
By starlight only I see
The hosts of the night-time go riding
But you are safe here with me

So, while the world out there is sleeping
And everyone wrapped up so tight
Oh, I am a vigil here keeping
On this stormy night
I promised I always would love you
If skies would be grey or be blue
I whisper the prayer now above you
That there will always be you

Sometimes, we're just like the weather
Changing by day after day
As long as we'll be together
Storms will pass away

I said I would guard and protect you
Keep you free from all harm
And if life should ever reject you
That love would weather each storm

So, while the world out there is sleeping
And everyone wrapped up so tight
Oh, I am a vigil here keeping
On this stormy night
I promised I always would love you
If skies would be grey or be blue
I whisper the prayer now above you
That there will always be you

Soon, I know you'll be waking,
Ask did I sleep- did I write?
And I'll just say I was making
A song... for a stormy night.

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2008

Ngoài kia ... nào bến ... nào bờ ...

 

Hà Nội sẽ đón em bằng cái nóng hè oi bức, cái nóng mà em chắc chỉ vài mùa trải qua …

Hà Nội mùa này phượng
vẫn đỏ rực đó em, và bằng lăng còn một chút tím màu hoài niệm …

Nội mùa này chắc nhánh sông nơi cầu Long Biên trơ cát … Em qua rồi có thấy đáy sông?!

Hà Nội mùa này … hoa trên những gánh hàng rong chắc sẽ vẫn còn theo vào từng ngõ nhỏ … Có khi nào em vứt bỏ mọi thứ … theo cô hàng về đến ruộng hoa … để ngắm cái màu xanh trong mát ấy, hít thở không khí trong lành … nghe hương hoa dìu dịu mà nhớ một thời lòng chưa vướng bận …
Chị bỗng ngân nga vài giai điệu … “Về đi em làng quê cũ … có con sông xưa vỗ về…” dẫu cuộc trở về này không phải bởi “có anh trai quê vẫn chờ” đâu đó bên dòng sông thơ ấu …

Về, về để có Mẹ, “Về ôm vai Mẹ yêu dấu … đế được khóc như đứa trẻ thơ …” phải không em?!


Hà Nội sẽ bình an, sẽ mở rộng lòng với em, khi em mỉm cười đón một sinh linh bé nhỏ ra đời …

Sài Gòn mưa … Sài Gòn tiễn chân em bằng những cơn mưa hối hả, dai dẳng … Trên tháng ngày đã qua, sẽ qua, rồi có lúc cả chị cả em sẽ nghiêng mình soi vào đấy …


Ngoài kia con nước vẫn lững lờ …

Nào bến …
Nào bờ …
12 …
Dòng trong dòng đục …