Khi người đàn ông cất tiếng hát, diễn một vai tuồng, người phụ nữ của đời ông đã không thể cầm được nước mắt. Bởi tuồng, bởi ánh đèn sân khấu là đam mê của cuộc đời bà, nhưng bà đã từ giã nó khi về làm đệ nhị phu nhân của ông, những mong cuộc sống bình lặng, những mong có vòng tay che chở cho đứa con … không cùng dòng máu với ông.
Bà là tất cả ở nửa cuộc đời sau của ông. Nhẫn nhịn, chịu đựng, lo toan, yêu thương, thông cảm … không phải chỉ để đáp lại một tấm chân tình … Sau 18 năm, tình xưa dù vẫn luôn trong lòng nhưng không thể đem ra mà đánh đổi với những ân tình bấy lâu .
Khi người đàn ông ấy cất tiếng hát sau lớp mặt nạ tuồng, ông đã không ngại điều đó có thể gợi cho người vợ nhớ đến người tình xưa - một kép hát. Ông bảo ông hát dở lắm, nhưng biết bà yêu thích tuồng nên đã nhờ người dạy, tập hát rất lâu rồi …
Đêm. Trời đêm. Tuyết rơi nhè nhẹ. Giọng hát người đàn ông trở nên run rẩy …
Một lần nữa, ông “tạo điều kiện” cho vợ mình đoàn viên với người tình, để cha con, chồng vợ có dịp hội ngộ khi tưởng rằng người xưa đã chết! Nhưng không. Ông đã không một mình. Bởi ông xứng đáng được yêu thương, chăm sóc.
Không có con đường nào trọn vẹn.
Tình xưa cũng khép lại bởi cái chết đau thương do những oán thù.
Nghĩa tình chở che cũng đứt đoạn … người đàn ông lìa dương thế mà lòng vẫn khôn nguôi lo lắng cho vợ mình …
Chỉ kẻ ở lại là khổ đau.
Trọn kiếp.


