Có những ngày tháng 7, không mưa.
Đôi khi tôi nhớ mưa đến nhói cả lòng, rồi nhiều khi lại ngoảnh mặt với mưa như chưa hề mong mưa vậy!
Mượn chuyện đất trời, một ngày xa xưa tôi mượn chuyện đất trời để vỗ về cô bạn. Đất với Trời như Đ với Tr, với những lẩn quẩn trong lòng mỗi người …
Giờ thì Đ đã yên chỗ yên nơi, còn Tr, cũng không biết đang như thế nào nữa. Nhưng tôi tin, thời gian, thời gian đã mang những nghĩ suy thuở nào đi mãi …
Trời và Đất.
Tháng 07.2002
Trời tháng bảy ngoài kia cứ ráo hoảnh dù đã gầm gừ suốt buổi. Chẳng bói ra giọt nước nào dù đang vào mùa mưa. Kể cũng lạ phải không? ông Trời sao mà keo kiệt với bản thân ông ấy thế! Mưa cho mát Đất, mát Trời mà! Ông chỉ buồn mà không nhỏ một giọt nước (mắt) nào cho thế gian. Ông phải biết rằng mỗi giọt nước rơi rồi sẽ lại về với ông thôi. Vậy thì tiếc chi mà không gửi nó cho trần thế, ít ra ông cũng nhẹ đi được mấy ký lô, và mi – nhon tạm thời đấy ông ạ!
Hôm rồi, Đất buồn dữ lắm. Bao nhiêu thứ tốt, xấu trên đời này, do Trời sinh ra, nhưng tất cả chỉ về với Đất, vùi sâu trong lòng Đất. Đất chẳng kham nổi chuyện của thế gian, Đất giận Trời bỏ mặc mình, có mấy giọt mưa đâu mà cũng keo kiệt chứ. Trời cứ lúc này, lúc khác làm Đất lúc buồn, lúc vui. Nhưng bây giờ thì Đất đủ hiểu biết rồi. Trời là trời, mà Đất là đất, cách nhau một đường chân trời nhưng xa vời vợi, thế thôi.
Mai, Đất lại về với những thứ đời thường của trần gian. Trời cứ ở đó mà ôm khư khư mấy giọt nước đi nhé! Có bao nhiêu là mạch nước ngầm chảy trong lòng Đất đấy thôi. Can cớ chi phải nhờ Trời làm mát, chính Đất có thể tự giúp mình mà!
Thôi Đất đi đây. Tạm biệt Trời nhé!