Cái ngày mà thằng cu Cún giơ tay vẫy, mắt ngấn nước ... đã xa lắm rồi. Cảm giác là xa lắm. Bởi giờ về nhà như một thói quen. Không có ai đón ai đợi.
Không còn ngợp trong những tòa nhà cao tầng ngai ngái mùi máy lạnh khó chịu.
Không còn hội chứng nhà cao tầng.
Nhưng ngột ngạt bởi thi thoảng xa xăm đâu đó ùa về ... những nhọc nhằn mưu sinh trong kiếp người.
Có khi bần thần hỏi: sao phải đọa đày kiếp người vậy?
Có khi buông một câu lên giọng: "Nấu 1 tô cháo, bỏ phích, chạy 130 cây lên Sài Gòn coi Heo!"
Ờ thì ít ra cái hành động tưởng chừng lãng mạn (mà không kém phần vất vả) ấy không phải ai cũng làm được - nếu không phải là một tình yêu thương (không nói chuyện bà giám đốc hâm mộ ông tài tử cải lương nên kêu tài xế chạy 200 cây mang cho ông 1 ơ cá kho à nghen!)
Chẳng biết thằng Heo có nghe mình, bỏ công chuyện 1 ngày, chạy 130 cây số mang theo cái phích lên Sài thành rồi vòng lại về xứ Vĩnh Long (nay đã lên thành phố)?!
Chẳng biết con nhỏ lưu manh Gò Té có hết cảm mạo vì tô cháo bỏ phích chạy dọc đường?!
Thảng hoặc, đâu đó nghe rung lên - như cọng dây cao su dùng quấn thùng hàng sau xe máy - đứt phụp một cái.
Ờ thì căng quá nó đứt chứ sao!
Nghe mà gọn bâng.
Mà rơn rớt.
