Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Đi. Cứ đi. Không mơ ước gì!

Ngày.

Cái ngày gì mà trời mưa như trút nước.

Đi. Cứ đi. Tấm áo mưa mỏng manh không đủ che chắn khỏi những gió những mưa.
Không có cảm giác mình đang đi một mình.

Đôi ba lần đường đi khó, mới ngỡ ngàng ... ai nấy dừng lại cả rồi ... ta vẫn mải miết đi.

Ta vẫn mải miết đi sao?!

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008

Phút cuối.

Trời lạnh.
Bão không vào Sài Gòn, nhưng cái lạnh thì hiển hiện thật rõ nét. Hay mình lại ốm nhỉ?! Không biết nữa. Mà cứ 3 áo mỗi ngày thế này hẳn là cũng tệ. Hôm nay trở lại chứng rối loạn thần kinh thực vật rồi thì phải! Tặc lưỡi, kệ, cứ qua khỏi thứ 4 ắt hết. Cho qua.

Vừa bó gối co ro vừa nghe B.K hát một bài hát cũ. Nhớ năm ngoái ở cafe 11 Hàng Gai, Rùa già cũng cho mọi người nghe (có phần ép buộc) bài này. Nghe đi nghe lại đến phát sốt, làm trời mù mù mây mây ...




Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2008

Còn thức làm gì?!

Trời lành lạnh.
Mặc áo len bên trong, sơ mi trắng, thêm áo khoác ngoài. Vẫn lạnh.
Quen rồi. Mình quen đi bộ một mình. Vậy nên phải ngồi xe thì không chịu được gió lùa.

Đã biết sẽ không chịu lạnh được, nhưng muốn được ngồi vỉa hè Trần Quốc Toản, ăn kem tươi 3,000đ/cây. Ăn 2 cây là đủ rét từ trong rét ra, rét từ ngoài rét vô!

Mà vẫn muốn thế!

Lan man.

Đi ngủ thôi. Còn thức làm gì!