Ngồi đếm tháng năm.
Những con số - ngày - đã in sâu ký ức.
Chẳng còn muốn nhớ mà sao không quên đi!
Thôi xem như ai cũng có điều khó nói,
Để chẳng cần phải biện minh chi!
Mà ta,
Ta cũng thôi,
Không chi cứ phải băn khoăn mãi thế này!
8 năm đã trôi hay hơn thế nữa,
Có khi,
Có những điều sẽ chẳng nghe lại bao giờ ...
Má khóc mấy lần trong đời?
Thưa rằng:
Thấy một;
Thêm một ai kể ta nghe.
1.
Uất ức đến tận cùng bởi tháng ngày ngột ngạt.
Đau xót nào bằng khi bị chính ruột rà thẳng tay dồn vào đường cùng.
“
Huynh đệ như thủ túc”, sao nỡ đành quên!
Hay máu mủ ruột rà không thắng được thói đố kỵ bươi móc của nhân thế thường tình?!
Nhưng đâu thể để lụi tàn như thế!
Lại chuẩn bị ...
Cho những tháng ngày đơn độc.
Bởi chẳng con đường nào không chông gai!
2.
Tuổi 15.
Chị có lẩy Kiều
Sao án Thiên Hương vận số?
“… Nửa chừng xuân
gãy cành thiên hương …”
Canh Thân,
Đêm giao thừa,
Cây đời đâm chồi nảy lộc,
Sao cành thiên hương thoắt chốc gãy ngang?
Hay tại bởi “thiên hương” – “hương trời”
Nên bỏ tóc cài trâm mà theo mây về viễn xứ!